Phan Ni Tấn
THỜI CỦA LÍNH
Thì hồi đánh giặc ấy mà
Tôi coi chết chóc có ra mẹ gì
Tay này nhuộm máu đen xì
Ruột gan phèo phổi thứ gì chẳng qua
Một hôm đánh xáp-lá-cà
Lưỡi lê ngọt xớt xuyên qua họng thù
Nhờ ba miếng võ trơn tru
Nếu không chắc đã thành tù binh ma
Trái tim mình vốn thiệt thà
Nhiều năm trận mạc đâm ra thứ lì
Hồn xưa thắp trái lưu ly
Sa trường máu nhuộm đỏ tì vết quê
Hành quân bốn tháng lại về
Thăm thành phố cũ bộn bề người qua
Ở đâu tôi gặp người ta
Ở đó tôi tưởng như là gặp em
Tay cầm mũi đạn hòn tên
Tay đem tổ quốc treo trên ngọn cờ
Buồn buồn bày đặt mần thơ
Vui vui thì lấy súng phơ một tràng
Cái ngủ mầy ngủ cho ngoan
Trong lồng ngực đỏ máu loang loáng cười
Con mắt sọng máu tanh mùi
Nhìn trời xanh thẳm như ngùi nhớ ai
Cái ngủ mầy ngủ cho say
Bóng con chim ục nó bay ngút ngàn
Những người sinh Bắc tử Nam
Miếng da oán hận vết xâm tay mình
Gác chân lên bụng bình minh
Câu thơ còn ngủ câu kinh còn khì
Sớm hoa thì có xuân thì
Súng gươm coi vậy đôi khi cũng hiền
Đêm đêm trong giấc cô miên
Thấy mình ngậm miếng ưu phiền đắng môi
Kìa non với nước đâu rồi
Rủ đèo xuống lũng mình ngồi uống đêm
Giọt máu trên cọng cỏ mềm
Của ai không biết nằm im như tờ
Đằng xa sau lớp bụi mờ
Mới nhìn tôi tưởng con cờ thí thân
Cành tre dưới nắng phân vân
Cơn say dấy máu ăn phần leo thang
Người đi núi lỡ sông tàn
Tội non nước đứng ôm toàn cơn đau
Hôm trước nhậu quắc cần câu
Về ngang trại mộc khóc lau quan tài
Hôm sau đụng trận Đồng Xoài
Bạn tôi chết trẻ mới ngoài hai mươi
Hiên ngang xông thẳng vào đời
Chưa chi bị đạn chết ngồi dưới khuya
Sa trường đâu sẵn mộ bia
Trăng soi bạn ngủ đầm đìa máu phai
Đặt mắt vào lỗ châu mai
Khúc ca sinh tử chẻ hai miếng mồi
Hồng tâm hiện đỉnh đầu ruôi
Ngón tay đời lính có mùi sát nhân
Bạn thù ai cũng có phần
Tử sinh rồi cũng một lần can qua
Phận người như khúc bi ca
Chưa tàn cuộc đã lòi ra lẽ sầu
Lá cờ tụi nó đỏ ngầu
Sáng nay trắng toát coi rầu ghê ta
Khôn hồn xách cổ chui ra
Không thì... "tạch tạch" chết cha hết rồi
Thằng nào sống thêm cú bồi
Dựa cây tịch mịch nó ngồi chết queo
Cái thằng loắc choắc leo cheo
Phần hồn đã mỏng lại teo héo tàn
Lính tôi hồi trước ngang tàng
Bây giờ lễ phép đàng hoàng đáng yêu
Tôi ngoan như tiếng sáo diều
Lại hiền như khói lam chiều bay lên,
No comments:
Post a Comment