viết cho một cô bé hay khóc nhè.
Thuở ấy nhà em bán quán chè,
Nên anh mời kẹo lắc đầu chê.
Chỉ có cái điều … vua mít ướt
Ai đụng nhẹ thôi, cũng khóc nhè.
Anh biết em từ bé tẻo teo,
Mỗi lần về phép cứ đòi theo.
(Đòi theo chứ chả xin quà cáp)
Vì biết rằng anh lính vốn nghèo.
Anh vẫn vuốt đầu khen bé ngoan,
Đôi mắt bồ câu rất dịu dàng.
Nhưng bé hạt tiêu mà … lém lắm,
Khó bị ai hòng bắt nạt em.
Thuở ấy anh là lính viễn phương,
Theo bước quân đi khắp nẻo đường.
Vẫn thường nhận được thư em gái,
Mực tím nghiêng dòng, thương mến thương.
Năm em xấp xỉ tuổi mười lăm,
Sông núi rền vang tiếng đạn gầm.
Anh bặt tin luôn không về lại,
Em giấu khăn tay lén khóc thầm.
•
Sau bốn mươi năm cuộc đổi dời,
Đời anh bạc thếch gió sương phơi.
Đời em lây lất miền quê cũ,
Giờ đã lên vai … nội ngoại rồi.
Gọi hỏi thăm nhau nhắc đủ điều,
Ngậm ngùi em nói giọng buồn thiu.
- Ước gì em bé như xưa nhỉ …
Để được theo anh sáng lẫn chiều.
Anh hỏi em còn khóc nữa không?
- Thưa anh, từ buổi gánh tang chồng,
Muôn cảnh đắng cay đời ngang trái,
Lệ hờn em nuốt cả vào trong.
Anh vác nỗi buồn đi khắp nơi,
Tưởng đâu thương tích đã chai đời.
Ngờ đâu lời đáp em vừa thốt,
Nhỏ xuống hồn anh … giọt lệ ngùi!


No comments:
Post a Comment