Thursday, September 28, 2017

SỰ DỐI TRÁ TRẮNG TRỢN CỦA TRUYỀN THÔNG MỸ VỀ CUỘC CHIẾN VIỆT NAM

*Chelsea Schilling/Nguyễn Trọng Dân (Danlambao) lược dịch


                                   Cảnh trại tù CS trong phim “Ride the Thunder.”

 
Nào là hình chụp nhà sư tự thiêu gây bàng hoàng cho người Mỹ vào năm 1960. Nào là hình chụp giám đốc Cảnh Sát Quốc Gia bắn du kích Việt Cộng ngay tại đường phố Sài Gòn. Nào là hình chụp người con gái nhỏ trần truồng chạy giữa đường, toàn thân bị cháy do bom napalm… Ðó là những hình ảnh của cuộc chiến Việt Nam qua ống kính lệch lạc của giới truyền thông Hoa Kỳ mà ta được biết bấy lâu.
Hình ảnh người lính Mỹ tại cuộc chiến Việt Nam được giới truyền thông Hoa Kỳ mô tả như là những kẻ nghiện ngập, cuồng sát, giết cả trẻ em. Ðồng minh của Hoa Kỳ là chính thể Việt Nam Cộng Hòa cũng chịu chung số phận bị xuyên tạc bởi giới truyền thông Mỹ. Chính thể này cũng được giới truyền thông Mỹ mô tả nào là tham nhũng, hối lộ, hèn nhát và không đáng hay không có chính nghĩa để cho người Mỹ hy sinh bảo vệ.

Câu hỏi đặt ra là những hình ảnh và những lời xuyên tạc trên nhan nhản khắp các đài truyền hình tại Mỹ, khắp các tờ báo tại Mỹ có thật sự diễn tả đúng bản chất của cuộc chiến nhằm bảo vệ tự do và ngăn ngừa thảm họa Cộng Sản, cũng như có nói đúng về thảm cảnh mà người Việt phải hứng chịu trước thảm họa này?
Hai nhà điều hành và sản xuất phim Richard Botkin và Fred Koster đã can đảm nhìn vào sự thật của cuộc chiến khi cho ra cuốn phim tài liệu với tựa đề: “Ride the Thunder: A Vietnam War Story of Victory and Betrayal,” tạm dịch là “Lội ngược dòng oan nghiệt: Sự thật về chiến thắng và phản bội trong cuộc chiến tại Việt Nam,”trình chiếu tại Westminster vào ngày 27 Tháng Ba năm 2015. Bộ phim đưa ra những mẩu chuyện có thật về tình đồng đội, về lòng quả cảm, về tinh thần quốc gia cũng như sự hy sinh trong cuộc chiến nhằm ngăn chặn Cộng Sản, điều mà giới truyền thông Hoa Kỳ cố tình chối bỏ.
Botkin thành thật thừa nhận là người dân Mỹ đã bị giới truyền thông Mỹ lừa phỉnh!
Botkin cho tạp trí mạng Worldnetdaily (www.WND.com) biết như sau: “Những người lính Mỹ chiến đấu tại Việt Nam cũng quả cảm can trường không thua kém gì thế hệ trước của họ khi tham dự đệ nhị thế chiến.” Botkin còn cho biết thêm: “Có cả hàng trăm ngàn sĩ quan Hoa Kỳ các cấp phục vụ tại Việt Nam lập nhiều công trạng nhưng chỉ có mỗi một trung úy William Calley là được báo chí bàn đến rầm rộ vì bị kết tội giết 22 thường dân tại làng Mỹ Lai vào ngày 16 Tháng Ba năm 1968.”
Botkin khẳng định: “Chúng ta cần phải nhìn lại vấn đề cho công bằng, không thể thiên lệch như vậy.” Sau khi cuộc chiến Việt Nam chấm dứt được vài năm, Tổng Thống Nixson đã phải thở dài mà thừa nhận rằng: “Không có sự kiện nào trong lịch sử nước Mỹ lại bị che giấu dối gạt nhiều như cuộc chiến tại Việt Nam. Một cuộc chiến trước thì bị truyền thông (Mỹ) xuyên tạc, sau thì bị đánh giá thiên lệch.”
Theo như Botkin tâm sự, nhiều bộ phim khác về cuộc chiến tại Việt Nam như: “Apocalypse Now,” “The Deer Hunter,” “Good Morning, Vietnam,” “Rambo,”… hay “Full Metal Jacket” cũng chỉ là những bộ phim có tính giải trí mua vui, và những bộ phim này không nêu rõ được những gian lao hung hiểm mà những người lính đã phải chiến đấu hết sức dũng cảm khi đối đầu trong nỗ lực ngăn chặn thảm họa Cộng Sản.
Nhà làm phim Botkin nói: “Giới truyền thông Mỹ đã mô tả những người lính Mỹ tham chiến tại VN đã bị lừa để đẩy vào cuộc chiến vô nghĩa, để rồi khi những người lính này trở về thì họ bị cả xã hội gạt bỏ quên lãng và bị coi như là công cụ của giới kỹ nghệ sản xuất vũ khí mà thôi. Còn những người Việt Nam đồng minh của chúng ta (tức Việt Nam Cộng Hòa) thì lại còn bị mô tả một cách xuyên tạc nặng nề hơn nữa, nào là tham nhũng, độc tài, hèn nhát, và không đáng để nước Mỹ phải hy sinh cứu giúp.”
Thế nhưng cũng theo nhà làm phim Botkin, cũng là người viết cuốn sách “Lội ngược dòng oan nghiệt” (“Ride the Thunder”) để rồi từ đó, cuốn phim tài liệu này được dựng lên, sau khi đích thân ông đi điều nghiên tại những nơi xảy ra giao tranh cũ của Thủy Quân Lục Chiến (thuộc Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa) cùng các cố vấn Hoa Kỳ trước sự tấn công của Cộng quân, đều khẳng định rằng mọi xuyên tạc của giới truyền thông Hoa Kỳ đối với Việt Nam Cộng Hòa là hoàn toàn sai! Botkin giải thích như sau: “Cuốn phim tài liệu này là cố gắng của chúng tôi nhằm xóa đi những lầm lạc về cuộc chiến Việt Nam do truyền thông(Mỹ) xuyên tạc, trả lại danh dự cho những người lính Mỹ tham chiến và đồng minh Việt Nam Cộng Hòa của chúng ta. Cộng Sản là thảm họa cần phải ngăn chận và sự tham dự cuộc chiến của người Mỹ chúng ta là chính đáng.”
Vào thập niên 1970, theo chương trình “Việt Nam Hóa Chiến Tranh” của Tổng Thống Nixon, Việt Nam Cộng Hòa phải tự mình đương đầu ngăn chặn Cộng quân. Phim của Botkin kể lại câu chuyện có thật bị lãng quên và chẳng còn ai biết đến nữa về sự can đảm của những cố vấn Mỹ và những người lính Thủy Quân Lục Chiến của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa trong một trận đánh chống lại sự tấn công ồ ạt của Cộng quân theo kế hoạch tổng tấn công vào mùa Hè năm 1972, nhằm cứu vãn cho quốc gia Việt Nam Cộng Hòa nhỏ bé này thoát khỏi tình thế nguy ngập.
Người thật việc thật – cuốn phim diễn tả lại diễn biến của trận đánh tại Ðông Hà, khi Cộng quân với quân số trên 20 ngàn người và 200 chiến xa đã hoàn toàn bị đánh bật lại bởi một lực lượng chỉ có 700 lính thuộc binh chủng Thủy Quân Lục Chiến của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa và vài cố vấn quân sự của Mỹ. Sự kiện anh dũng chiến đấu và chiến thắng trên chiến trường, những người lính Thủy Quân Lục Chiến đã phải chịu đựng sự trả thù của Cộng Sản Việt Nam như bị bỏ đói và lao động khổ sai trong các trại tập trung (không luật sư tòa án xét xử)gọi là trại “học tập cải tạo.”
Cuốn phim tài liệu cũng đề cập lại quãng đời học tập cải tạo của Trung Tá Thủy Quân Lục Chiến Lê Bá Bình ở Nam Hà năm 1979. Người thủ vai ông Bình là diễn viên Joseph Hiếu. “Chúng tôi mở đầu bằng hình ảnh ông Bình trong trại tù tập trung “học tập cải tạo” rồi từ đó truy ngược về lại quá khứ trước đó của đời ông. Thông qua sự truy ngược đó, chúng tôi dựng lại bối cảnh Việt Nam sau Ðệ Nhị Thế Chiến, khi ông còn là đứa trẻ. Chúng tôi cũng phỏng vấn những người Mỹ, những người Việt sinh sống cùng thời với ông.”
Trung Tá Bình, một quân nhân thứ thiệt khó ai bì, phục vụ 13 năm trong quân đội và chịu 11 năm tù trong trại tập trung. Bất chấp bao nhiêu lần bị thương và bao nhiêu mất mát, ông vẫn can trường bình thản đối diện oan nghiệt. Ông bị thương chín lần và được thưởng huân chương American Silver Star. Botkin giải thích thêm: “Khi chúng ta tham chiến tại Việt Nam, mỗi người lính chỉ ở đó từ 12 tháng đến 13 tháng, nhưng Trung tá Bình thì đối diện chiến tranh từ đầu cho đến cuối. Thông qua cuộc đời của Trung Tá Bình, tôi hy vọng người Mỹ chúng ta sẽ thấy sự hy sinh của chúng ta tại Việt Nam là chính nghĩa và cần thiết.” Khi cuộc chiến đến hồi kết thúc, hàng triệu công dân Việt Nam Cộng Hòa chạy giặc tìm đủ cách di tản tị nạn Cộng Sản. Bao nhiêu người bị bỏ tù hoặc bị tử hình.
Những diễn viên của cuốn phim này có rất nhiều người là người Việt tị nạn Cộng Sản. Nơi mà cuốn phim này được quay, Southern California (miền Nam tiểu bang California) thực ra cũng đã có 370 ngàn người Mỹ gốc Việt sanh sống mà hầu hết là những người Việt tỵ nạn Cộng Sản, cựu chiến binh, thuyền nhân; trong ấy có gần 200 ngàn người Việt định cư tại Orange County.
Botkin tâm sự thêm: “Ðối với những người Việt hải ngoại tỵ nạn Cộng Sản, kể lại những oan nghiệt từ cuộc chiến mà họ chịu đựng không phải chỉ là để kiếm tiền mà là thể hiện lên nỗi lòng u uất của kẻ mất nước, cảm thấy có trách nhiệm phải nói lên sư thật. Họ chống Cộng tới cùng. Họ chống Cộng vì họ nhìn rõ bộ mặt thật của Việt Cộng. Gia đình thân nhân của họ hoặc là bị giết, hoặc là bị tù đày bởi Việt Cộng. Họ mất tất cả và sẵn sàng bỏ tất cả để có được tự do. Tôi đã bị buộc phải nhìn thẳng vào sự thật với lòng cảm thông kính trọng họ.” Hệ quả của cuộc chiến tại Việt Nam, cũng theo nhà làm phim theo Botkin, đã giúp toàn khối Ðông Nam Á và Á Châu né tránh được thảm họa Cộng Sản vốn lúc ấy đang lây lan mạnh, cũng như để họ có hòa bình ổn định và phát triển.
Botkin nói: “Khi chúng ta đổ bộ lên Việt Nam năm 1965, du kích Cộng Sản đã gây rối ở Philippine, Mã Lai, Indonesia và Thái Lan. Bất chấp bao nhiêu lời xuyên tạc từ truyền thông như đã nghe đã thấy, sự hiện diện của Hoa Kỳ tại Việt Nam đã giúp trì hoãn sự bành trướng của thảm họa Cộng Sản và khiến nền kinh tế của những quốc gia kể trên có thời giờ chấn hưng và phát triển để có thể đủ sức tự mình thoát khỏi ảnh hưởng của Cộng Sản. Tôi hoàn toàn không còn nghi ngờ gì nữa, nếu không có nỗ lực của người Mỹ chúng ta tham chiến tại Việt Nam thì các quốc gia này không được như ngày nay.” “Và đối với nước Mỹ chúng ta ngày nay,” Botkin bàn thêm, “Chúng ta đang loay hoay tìm lại chính mình. Biết bao nhiêu người Mỹ trong chúng ta nghĩ rằng đất nước mình là một quốc gia ác độc tàn nhẫn (cũng bởi do truyền thông Mỹ gây ra) nhưng trên thực tế, nước Mỹ chúng ta là ánh sáng của nhân loại, người Mỹ chúng ta là biểu tượng của nhân bản tốt đẹp cho thế giới.”
Rồi ông Botkin khẳng định: “Chúng ta đã cứu thế giới vào thời Ðệ Nhị Thế Chiến, chúng ta đã cứu Nam Hàn khỏi thảm họa Cộng Sản cũng như đã cố giúp Việt Nam ngăn chận Cộng Sản khi tham chiến ở nơi này.”
(26.5.2017)
(Nguồn: danlambaovn.blogspot.com; http://www.wnd.com/2015/03/medias-vicious-lies-on-vietnam-finally-exploded/)

Sunday, September 10, 2017

CỜ MANG HỒN ....VC.

Bảo Giang (danlambao)

10/Sep/2017

Cờ 6 sao xuất hiện chính thức lần thứ ba tại Hà Nội. (2011 - ngay tại phủ chủ tịch VC! ảnh: Vietnamnet)

Viết nhân ngày lưu ký Việt cộng cướp chính quyền 2/9/1945.

 

Qụa là một loài ác điểu. Xem ra, nó cũng có một vài loại là những con tương cận, nhưng không có bạn bè và cũng chẳng có loại nào muốn sống gần bên nó. Nó không thể gần gũi được với những loại chim trời vì những lý do cơ bản sau:

a. Loài phản trắc, không biết làm tổ, chỉ đi đẻ nhờ. Khi nó vào đẻ nhờ nhà người khác thì thường ăn thịt chim non hay đập phá, mổ hết trứng của loài chim gốc.

b. Loài ác thú. Nó chỉ rình mò kiếm ăn trên những xác chết thối, hay ăn thịt các con chim non, chim gìa yếu đuối hoặc nhỏ hơn nó.

c. Hình dạng. Nó có một màu đen tối tăm, dơ bẩn, từ đầu đến cuối.

Đời nó thế, nhưng thật khó để trách chúng. Bởi lẽ, chúng là loài vô tri chỉ sống theo bản năng. Hơn thế, khéo mà Trời cũng không cho nó cái bản năng biết nuôi dưỡng con cái của mình, nên phải đi đẻ nhờ và nhờ kẻ khác nuôi nấng chủng loại của mình. Tuy thế, cái khốn nạn nhất của chủng loại này là những đứa con được nuôi nhờ từ tổ ấm không cùng giống loài kia, khi lớn lên, chúng trở thành kẻ săn đuổi, ăn thịt thay vì báo dưỡng kẻ đã ấp ủ, nuôi dưỡng mình! Nó giống như hoàn cảnh người Việt Nam nuôi dưỡng VC để hôm nay rước lấy họa cho dân tộc mình.

Khi tôi viết đến bản chất của loài qụa này, hẳn nhiên, bạn đã thấy có câu chuyện của một loài cũng thuộc giống người, nhưng nó có những đặc thù như loài qụa đen trong giống chim trời sống ở trên phần đất gọi là Việt Nam. Ở đó, trước kia thì không! Nhưng từ khoảng 02-9-1945, đúng ra là từ 3-2-1930 đến nay, nó ẩn hiện ngay trước mắt, đôi khi lấn cả vào trong từng gia đình rồi để lại những dấu búa, nhát dao tàn bạo trong đời sống của người Việt Nam! Những hình ảnh của chúng được lưu ký như sau:

I. Ghi nhận từ bên ngoài.

Trong cuốn “Why Vietnam?, Prelude to America’s Albatross” của Archimedes L.A. Patti (1913 – 1998) cho biết: Parti một Trung Tá trong quân đội Hoa Kỳ, là người chỉ huy các cuộc hành quân của tổ chức Office of Strategic Services (OSS), tiền thân của CIA, chống Nhật ở Côn Minh (Vân Nam) và Bắc Việt trong những năm 1944 và 1945 với những hoạt động như sau:

Năm 1944, với trợ giúp của Mỹ, chính phủ Trung Hoa Dân Quốc của Tưởng giới Thạch, qua Trương phát Khuê đã yêu cầu Việt Cách ( Việt Nam Cách Mạng Đồng Minh Hội) tổ chức một hội nghị nhằm đưa người trở về Việt Nam hoạt động chống Nhật. Kết qủa, trong cuộc họp tại Liễu Châu vào ngày họp 19-3-1944, hâu hết những người hoạt động trong Việt Cách đều không muốn xung phong trở về. Tuy nhiên, có một người được chính Trương phát Khuê ra lệnh thả ra khỏi tù, và cũng do TPK xắp xếp là Hồ Chí Minh giơ tay xung phong trở về Việt Nam. Từ việc tình nguyện này, Hồ được cấp một giấy thông hành dài hạn do THQG ký, một bản đồ quân sự, một số tiền bạc và 20 cán bộ do Y lựa chọn. Đa số những người được lựa chọn là đảng viên đảng CS. Trong đó có Nguyễn thị Lạc, người về sau được cho là đã có một con gái với HCM, nhưng đã bị Y thủ tiêu cả hai mẹ con. Và vào khoảng tháng 7 năm 1944, khi đến Bắc Giang, có hai cán bộ trong đoàn bị Y giết vì không chịu theo Đảng Cộng Sản.

II. Tình hình tại Việt Nam.

Trong khi đó tình hình tại Việt Nam diễn ra như sau: Ngày 9.3.1945, Nhật đảo chính Pháp. Ngày 10.3.1945 Tổng Tư Lệnh Nhật tại Đông Dương tuyên bố: “Chánh phủ Đông Kinh long trọng trao trả độc lập cho Việt Nam để cùng lập khối thịnh vượng chung Đông Nam Á”.

Trong tình hình này, Bảo Đại tuyên bố nền Độc Lập của Việt Nam:

Tuyên cáo Việt Nam Độc lập là tên gọi một đạo dụ được hoàng đế Bảo Đại ký ban hành ngày 11 tháng 3 năm 1945. Đạo dụ này tuyên bố hủy bỏ mọi ràng buộc chính trị giữa An Nam và Đế quốc Thực dân Pháp, hủy bỏ Hòa ước Patenôtre năm 1884 cùng các hiệp ước nhận bảo hộ và từ bỏ chủ quyền khác đã ký với Pháp, công nhận vai trò lãnh đạo vùng Đông Á cũng như quyền trưng dụng mọi tài sản tại Việt Nam của Đế quốc Nhật Bản, đồng thời tiên khởi cho những biến động mới trên lãnh thổ Việt Nam. Nó đưa đến sự thành lập chính phủ Việt Nam vào ngày 7 tháng 4 năm 1945…. Cứ theo tình hình chung trong thiên hạ, tình thế riêng cõi Đông Á, chính phủ Việt Nam tuyên bố từ ngày này Hòa ước Bảo hộ với nước Pháp bãi bỏ và nước Nam khôi phục quyền độc lập.(vikipedia)

Ngày 12.3.1945 Cao Miên cũng tuyên bố độc lập. Trong vùng đông dương, Lào tuyên bố độc lập chậm nhất, vào ngày 15.4.1945. Riêng tại Việt Nam, ngày 17.4.1945 chính phủ Trần Trọng Kim được thành lập. Thành phần chỉnh phủ gồm 10 bộ trưởng và ông là Tổng Lý Nội Các (Thủ Tướng).

Khi Nhật đầu hàng Đồng Minh, Thủ tướng Trần Trọng Kim vào ngày 16/8/1945 khẳng định sẽ bảo vệ nội các Đế quốc Việt Nam. Ngày 18/8/1945, vua Bảo Đại đã gửi thư cho cho các cường quốc Đồng Minh (Anh, Pháp, Mỹ và Trung Quốc) đề nghị công nhận Đế quốc Việt Nam là chính phủ đại diện của Việt Nam. Tuy nhiên, tất cả các bức thư đều không được trả lời. Lý do, theo Tuyên bố Cairo, các nước khối Đồng Minh sẽ không công nhận bất cứ chính phủ nào do Đế quốc Nhật Bản thành lập tại các lãnh thổ bị chiếm đóng.

Trong khi đó, sau khi Nhật đầu hàng, vào sáng 19.8.1945, khi quân Nhật vẫn còn đứng gác trên các đường ở Hà Nội, Việt Minh và các tỏ chức hô hào dân chúng đến biểu tình trước Nhà Hát Lớn. Đoàn người biểu tình sau đó đã chiếm Nhà Hát Lớn và lá cờ đỏ có một sao ở giữa của Phúc Kiến lần đầu tiên xuất hiện ở đây. Nhìn cờ, nhiều ngưòi ngỡ ngàng vì nó không phải là hình ảnh lá cờ Vàng quen thuộc của Việt Nam trước kia.

Ngày 23.8.1945 Việt Minh kéo về công bố chính phủ lâm thời. Vào ngày 25.8.1945, tại lầu Ngọ Môn, Huế, Bảo Đại tuyên chiếu thoái vị. Sau đó Bảo Đại trao quốc ấn và bảo kiếm cho đại diện của Việt Minh là Trần Huy Liệu, và Củ huy Cận. Tưởng cũng nên nhắc lại, Trần huy Liệu là kẻ đã gian trá tạo nên câu chuyện thiếu niên Lê văn Tám tẩm xăng vào người rồi xông vào đốt kho xăng của địch cách đó cả trăm mét. Xem ra trên thế gian này thật khó kiếm ra những kẻ lưu manh, gian trá lừa đảo người ta tài tình như thế. Tuy nhiên, Với cộng sản thì đây lại là thành tích lẫy lừng, góp công sức lớn cho đảng! Đó là lý do, bài học và công viên Lê văn Tám đến nay vẫn là một mốc điểm quan trọng để Việt cộng tôn thờ, học tập và nó trở thành chủ đề thách thức sự hiểu biết của người Việt Nam.

Trước đó, từ ngày 22.8.1945, Archimedes L.A. Patti cùng với Carleton B. Swift Jr (OSS) và một viên chức Pháp đã đến Hà Nội lo về các tù binh. Ngày 26.8.1945, Patti đã gặp lại Hồ Chí Minh và Patti chính là người đã giúp soạn bản tuyên ngôn độc lập phỏng theo bản Tuyên Ngôn Độc Lập của Hoa Kỳ.

III. Cờ tổ quạ và chuyện đất nước tôi.

Gần một triệu người Việt Nam đã xanh máu mặt chạy trốn nó từ sau ngày 20-7-1954. Tưởng rằng thoát nợ. Hỡi ơi, trong lúc đàn chim về tổ ấm thì bày qụa đen cũng đuổi theo. Nó cắn, nó xé xác người, xác chim non, không trừ một thứ gì. Đến ngày 30-4-1975, người miền nam mặt không còn một chút máu khi nhìn thấy chúng phe phẩy cái mũ cối ngay trên thành phố của mình. Một lần nữa, người dân lại chạy thục mạng. Từ Trung vào Nam. Rồi từ Nam ra hải ngoại.

Hỏi xem, con tàu nào, máy bay nào có thể chở, đón hết được đoàn người muốn ra đi? Kết qủa là họ phải ở lại, phải quay về với đôi mắt trắng nhìn đàn qụa đen chồm hổm trên sân. Từ đây, sự chết đã đổ xuống cho người dân Việt trong tiếng cười, tiếng quang quang của loài qụa hoang này. Cửa Chùa với lòng từ bi muôn thuở như khép lại và thay thế vào đó là một đoàn xát tăng gỉa hình? Chuông giáo đường không còn ngân vang mỗi khi chiều xuống để đem an bình đến cho lòng người, nhưng phải im tiếng. Gác chuông rêu mốc. Nhiều ngưòi cai quản được mời vào nhà tù không có ngày về. Rồi trên gác cao kia có loài qụa đen tuyền đứng nhìn xuống, chúng rình rập, chờ mồi.

Ngày nay, chuyện cờ đỏ và con qụa đen xem ra không còn là câu chuyện, nhưng nó là sự hiện diện nghiệt ngã trên quê hương Việt Nam. Ở đó, dưới lá cờ đỏ sao vàng, cộng sản không ngừng gian trá truyền đi sự ảo tưởng cho người dân về một đất nước độc lập, một đất nước tự do đang phát triển dưới cờ đỏ. Ở đó, không còn cảnh người bóc lột người. Kết qủa, ở đó không còn cảnh người bóc lột người. Chỉ có cảnh cán cộng, qụa đen ngày đêm thi nhau gầm rú, rỉa rói trên thân xác của người Việt Nam mà thôi.

Phần nhân dân, cả một đời lam lũ không hề biết đến chữ nước có độc lập, dân có tự do, có hạnh phúc dù có cái bảng thật to ngay trên đường. Trái lại, dưới chân những tấm bảng hiệu lớn nhất ấy là một đoàn người thống khổ, trên mình mang đầy thương tích, khổ đau. Và nằm ngay trên đường đi kia là những thân xác rã rời, hay ngã xuống trong đau thương, uất nghẹn. Mà la! Khi người VN ngã xuống lại trở thành miếng mồi hạnh phúc cho đàn quạ đen VC đánh chén. Chúng vui mừng như trong ngày hội với lá cờ đỏ sao vàng phe phẩy trên tay.

Xã hội là thế. Phần tổ chức thì cho đến nay, người ta vẫn không có thể lý giải được rõ ràng về nguồn gốc lá cờ màu đỏ có một sao vàng ở giữa, mà Việt cộng gọi là cờ của nhà nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa, là cờ mang đến đau thương tang tóc cho người Việt Nam, là cờ trước kia gọi là cờ của Việt Minh, có nguồn gốc ra sao. Họ cứ mãi quanh co, ù ơ. Kẻ bảo tự phát xuất ở trong nam, kẻ cho là từ Trung cộng. Kết qủa, khi nhìn lại tài liệu, người ta có thể nhìn thấy dẫn chứng sau:

Theo Võ nguyên Giáp, hiệu kỳ này lần đầu do Hồ chí Minh sử dụng tại buổi mở lớp "Con đường giải phóng" huấn luyện cán bộ chuẩn bị thành lập mặt trận đại đoàn kết dân tộc vào cuối năm 1940, và được chính thức treo lần đầu tiên vào ngày "19/5/1941, lá cờ được treo giữa hang Pắc Bó, khai mạc Hội nghị thành lập Việt Nam Độc Lập Đồng Minh Hội” ( tên gọi tắt là Việt Minh). Vào năm 1944, Văn Cao sáng tác Tiến Quân Ca, tuy trong ca khúc có những câu như "...Cờ in máu chiến thắng mang hồn nước,... " nhưng lúc đó Văn Cao cũng chưa thấy lá cờ mà chỉ tưởng tượng ra “ cờ chiến thắng” theo tinh thần của nghệ sỹ.

Rồi ngày 22/12/1944, lá cờ đỏ sao vàng được Hồ Chí Minh trao cho Võ nguyên Giáp làm lễ khai sinh đội Việt Nam tuyên truyền giải phóng quân. (wikipedia) Ngày 2 tháng 9 năm 1945, cờ đỏ sao vàng xuất hiện trong buổi lễ gọi là tuyên bố độc lập tại quảng trường Ba Đình. Ngày 5 tháng 9 Hồ chí Minh, ký sắc lệnh quyết định cờ đỏ sao vàng là cờ của nhà nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa, gọi tắt là Việt cộng. Lá cờ này có những chỉ dẫn về nguồn gốc như sau:

a. Nguồn gốc.

Ngày nay thấy có vài chứng liệu cho rằng nó phát xuất từ trong Nam trong khoảng 1940. Tuy nhiên cũng có nhiều bài viết của chính họ phản bác về lập luận này. Theo đó, những hình ảnh dưới đây được xác nhận là nguồn gốc của lá cờ này:



Đây chính là lá cờ được chính quyền tỉnh Phúc Kiến dùng năm xưa (1933-1934). Đây có thể cũng là nơi Hồ chí Minh đã tuyên thệ gia nhập làm đảng viên đảng cộng sản Trung cộng khi hoạt động ở đây? Tuy thế, nó có điểm khác biệt là, sau khi chỉnh sửa thì ngôi sao đã ngay hàng, cánh không còn mang hình bầu như trong hình của cờ gốc ở Phúc Kiến!

Đến nay, cuộc chỉnh sửa này xem ra cũng không còn mang nhiều ý nghĩa nữa. Bởi vì, chính Hà Nội trong những dịp đón rước các quan chức Trung cộng, đặc biệt là trường hợp Tập cẩm Bình đến Việt Nam đã có một chủ kiến khác. Ở đó, trước phủ gọi là chủ tịch nước, và trên đường đón rước Y là đoàn trẻ Việt Nam được mặc áo đỏ, tay cầm cờ đỏ với 6 ngôi sao (một lớn 5 nhỏ) để đón Binh. Trong thực tế cờ của Trung cộng hiện nay chỉ có 1 Sao lớn và 4 sao nhỏ mà thôi. Sau cuộc đón rước Bình, có nhiều nguồn dư luận trong nước xôn sao, nhà nước VC cười trừ bảo là… lầm lẫn. Tuy thế, sự lầm lẫn này không chỉ một lần. Như thế, hỏi xem những công hàm bán nước chúng ký trước đây đều là lầm lẫn cả ư? Hoặc gỉa, nếu biết là lầm lẫn tại sao còn tiếp tục nối đuôi nhau đi chầu TC để có Hiệp Ước Thành Đô, Ở đó Việt Nam sẽ được coi như một phiên quốc của TC vào năm 2020?

Cờ 6 sao xuất hiện chính thức lần thứ ba tại Hà Nội. (2011 - ngay tại phủ chủ tịch VC! ảnh: Vietnamnet)

b. Nhập cư, tang thương và rách nát.

Gần đây xuất hiện trên Internet hiệu kỳ của nhà nưóc Cộng Hòa Xã hội Chủ Nghĩa Việt Cộng với hình dáng bạn thấy ở trên. Thân cờ xem ra đã tan nát, nhưng cái ngôi sao là của Trung cộng vẫn còn Y nguyên. Đó là một điều để chúng ta chú ý. Khi cái mảnh màu đò nát như bươm buớm không còn gía trị thì cái ngôi sao ấy có khi lại được khiêng đi, nối kết vào một lá cờ có đến bốn năm sao có sẵn? Thế là ta mất nước và Hồ chí Minh lại quay về Tàu? Bạn hỏi tại sao ư?

Rõ ràng nó là hình ảnh đi vay mượn. Tự nó không có tự chủ. Và hình như nhà cầm quyền của chế độ này cũng biết chuyện đó nên muốn được di dời cái ngôi sao lẻ bóng ấy vào chung với lá cờ của Trung cộng, như họ đã vờ làm như thế trong ngày đón rước Tập cẩm Bình? Nếu ngày ấy đến, hỏi xem, bạn, tôi và toàn dân ta sẽ là tang thương hay hạnh phúc? Rồi vinh quang rực rỡ có đến với tập đoàn Việt cộng bán nước chăng? Hay là, khi ấy dòng giống Việt Nam chúng ta chỉ có một con đường duy nhất không phải chọn lựa là chờ chết. Chết trong đau đớn tủi nhục như Tây Tạng, Mông Cổ! Chết trong một lịch sử bị nhấn chìm?

IV. Là người Việt Nam, bạn nghĩ gì cho Việt Nam ngày mai?

- Theo Việt cộng, làm nô lệ cho Tàu cộng để kiếm ăn?

- Là người Việt Nam, ta đứng dậy, sống đời Quang Trung?

Tôi cho rằng, chúng ta chỉ có một trong hai con đường ấy để đi. Đường làm Nô Lệ cho cộng sản và đường làm người dân của một nước Độc Lập. Bạn chọn con đường nào?

Đường làm Nô Lệ ư? Tôi vĩnh viễn cho rằng lá cờ đỏ sao vàng ấy sẽ dẫn bạn đến đích. Bởi vì, nó không thuộc về chúng ta và của chúng ta. Nó thuộc về bất nhân và bất lương. Bạn nhớ đấy, ngay từ khi nó xuất hiện, hơn 172000 ngàn ngươi đã bị nó cướp đi mạng sống, gia sản và gia đình của họ. Rồi hàng trăm ngàn gia đình khác phải tan nát. Ấy là chưa kể đến con số hơn 4 triệu người đã chết tang thương trong chiến tranh. Tuy thế, tất cả những khốn khổ đau thương ấy không thấm vào đâu, nếu đem so với việc nó làm suy đồi nền văn hóa của dân tộc ta như hôm nay. Đã tồi tệ như thế, nhưng ngay mảnh sơn hà của cha ông ta để lại cũng sẽ không còn là nơi cho dân ta ở. Bởi, Việt cộng còn, Trung cộng sẽ tràn sang. Những kẻ Nô lệ sẽ được đổi tên và khoác lên mình một manh áo chư hầu.

Là con cháu của Lý Trần Lê Nguyễn… đường Nộ lệ cho Tàu như Việt cộng không phải là con đường của chúng ta. Trái lại phải là con đường vượt qua Đống Đa, ra Chi Lăng chém kẻ cướp nước mà giữ nước. Như thế, hỏi anh, hỏi em, hỏi chị… là người Việt Nam, nếu còn nghĩ đến dân tộc và tương lai của đất nước này mà đành quên đi tiền đồ của cha ông ta ư? Hay hỏi xem, khi thân xác ta tan hòa cùng sông núi, nhưng đất nước này vĩnh viễn thuộc về giòng giống Việt Nam, không thể rơi vào tay bắc phương, điều ấy có đáng làm hay không?

Hỡi nhân dân Việt Nam anh hùng, còn chờ gì nữa, hãy đứng dậy mà đi. Hãy chung nhau một vòng tay. Hãy cùng nhau một lời quyết chiến. Thề đạp tan sự thống trị độc ác của tập đoàn CS mà viết lại trang sử Nhân Bản cho nhà Việt Nam. Để ở đó, không phải là nơi cho lá cờ máu của CS trú ản để chúng mang oan khiên, độc ác đến cho người dân. Ở đó không còn là nơi để cho các đoàn đảng viên Tàu cộng, Việt cộng nhớn nhỏ đấu tố cuộc sống an bình của con dân Việt Nam. Trái lại:

Ở đó là một Việt Nam mến yêu, nơi đem yêu thương và sức sống nhân bản đến cho mọi người dân Việt Nam. Ở đó là nơi mở ra, đong đầy khát vọng của Tiên Long. Là tổ ấm, là nhà Việt Nam cho mọi người Việt Nam cùng chung sống Hòa Minh bên nhau trong tự tình Dân Tộc. Cùng chung tay xây dựng Hoà Bình, Công Lý. Cùng chung tay xây dựng đời sống Dân Sinh trong Tự Do, Dân Chủ và bảo vệ nền Độc Lập trường cửu của Tổ Quốc Việt Nam.

Bảo Giang.

9-9- 2017

Sunday, September 3, 2017

02 THÁNG 9 NĂM 1945, NGÀY VIỆT MINH CƯỚP CHÍNH QUYỀN ?


“Việt Minh lập hội tiêu Công Lý,
Cộng sản kết bè hết Tự Do.”

Bảo Giang (Danlambao) - Tại sao người Việt Nam gọi ngày 2-9-1945 là ngày Việt Minh cướp chính quyền?

Câu trả lời xem ra khá đơn giản. Một năm có 365 ngày, ngoại trừ những ngày được coi là linh thiêng đầu năm mới ra, theo nguyên tắc, mọi ngày đều giống nhau. Mọi ngày đều tốt lành để cho con người được chung hưởng, sinh sống và thăng hóa. Tuy nhiên, vào một ngày có những biến cố, ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống của nhân sinh, người ta thường đặt cho nó một cái tên để lưu ký và nhắc nhở những người có liên quan cùng nhau chia sẻ niềm vui hay cái nỗi bất hạnh đã xảy ra trong ngày đặc biệt này.

Thí dụ như: Ngày Giáng Sinh, Ngày Phật Đản, ngày Lễ Tạ Ơn. Ngày sụp đổ bức tường Bá Linh v.v… là những ngày vui mừng đáng cho mọi người ghi nhớ. Việt Nam cũng không có ngoại lệ. Tuy nhiên, tại Việt Nam vào khoảng giữa thế kỷ 20 lại có đến 4 ngày được lưu ký trong mốc của lịch sử. Những ngày này có Ý nghĩa, tầm mức ảnh hưởng đến đời sống, sinh hoạt của người dân khác nhau. Có ngày đáng vui mừng có ngày gây ra tủi nhục và bất hạnh cho cả dân tộc. Tuy thế, ba trong số đó được gọi là ngày “quốc khánh” (dù chỉ là ở Nam hay Bắc). Liệu có đúng hay không? Những ngày đó là:

1. Ngày 11/3/1945, vua Bảo Đại ký Đạo Dụ “Tuyên cáo Việt Nam Độc Lập”, tuyên bố hủy hòa ước Patenôtre ký với Pháp vào năm 1884, cũng như xóa bỏ các hiệp ước chịu nhận bảo hộ và từ bỏ chủ quyền khác, đồng thời khôi phục nền Độc Lập của đất nước, và thống nhất Bắc Kỳ, Trung Kỳ, Nam Kỳ lại thành một quốc gia với một chính phủ.

2. Ngày 2/9/1945, ngày Việt Minh dưới sự bảo trợ của Tàu cộng đã cướp công kháng chiến chống Pháp của toàn dân và cướp chính quyền hợp pháp của Việt Nam do thủ tướng Trần Trọng Kim lãnh đạo. Ngày này được gọi là ngày quốc khánh của Việt cộng

3. Ngày 26-10-1956, Ngày Tổng Thống Ngô Đình Diệm công bố thành lập nền Cộng Hòa theo thể chế Tự Do Dân Chủ, bãi bỏ nền quân chủ chuyên chế tại Việt Nam. Đây là ngày Quốc Khánh của Việt Nam Cộng Hòa.

4. Ngày 1-11-1963, ngày một nhóm tướng phản loạn đã dùng binh lực của Việt Nam làm cuộc đảo chánh lật đổ chính quyền và giết vị Tổng Thống hợp pháp hợp hiến của Việt Nam. Cũng được gọi là ngày Quốc Khánh!

I. Ngày 11-3-1945

Khi xét về quan điểm lịch sử chính dòng và vị thế của người công bố thì ngày 11/3/1945 có lẽ đáng được trân trọng là ngày Quốc Khánh của Việt Nam hơn cả. Lý do, người công bố là vua Bảo Đại, người lãnh đạo đương nhiệm thuộc chính dòng tộc mà cha ông của ông đã phải ký nhận chịu sự bảo hộ của thực dân Pháp cách dây gần một trăm năm. Nay về danh nghĩa, chính người nối dòng của triều đại này đang ở trên cùng một cương vị ra Tuyên Cáo Việt Nam Độc Lập, hủy bỏ các văn kiện nhận bảo hộ. Khôi phục, thống nhất ba miền Bắc Trung Nam thì phải kể là một văn bản có giá trị thi hành. Tuy nhiên, cái vị thế ấy là không đủ. Chính sự vô năng lực của người ký Đạo Dụ đã làm cho bản văn chỉ có ý nghĩa trên giấy mà thiếu hẳn phần thi hành. Ấy là chưa kể đến việc, chính bản thân Bảo Đại đã đầu hàng kẻ cướp chính quyền của Việt Nam sau đó mấy tháng mà không có lấy một lời phản kháng nào. Từ đó, ngày 11/3/1945 bị rơi vào quên lãng, chẳng có mấy người biết đến.

II. Ngày 26-10-1956.

Ngày này đã một thời được coi là ngày Quốc Khánh của Việt Nam. Được coi trọng là ngày Quốc Khánh theo cả hai nghĩa. Ngày vui mừng, ngày đổi mới của đất nước, vì từ đây đất nước theo thể chế Cộng Hòa, loại trừ vĩnh viễn đế chế quân chủ ra khỏi đất nước. Về sinh hoạt, từ đây đất nước bước vào cuộc sinh hoạt trong Dân Chủ và Tự Do. Không còn cảnh con vua thì lại làm vua để trị vì đất nước dù vô cùng ngu muội, bệnh hoạn.

Về đối ngoại thì sau ngày này, lá cờ của thực dân Pháp đã bị kéo xuống khỏi kỷ đài trên phủ toàn quyền và thay vào đó là Quốc Kỳ của Tổ Quốc Việt Nam. Đây là biểu hiệu chấm dứt hoàn toàn sự lệ thuộc vào chủ nghĩa bảo hộ của ngoại bang. Đây là một việc làm đầy ý nghĩa và chính danh mà Bảo Đại sau biết bao nhiêu năm cố gắng, hoặc giả, cả chính phủ của thủ tướng Trần Trọng Kim, hơn bốn tháng cầm quyền từ sau ngày vua Bảo Đại tuyên bố Độc Lập cho tổ quốc đã không thể hạ nổi lá cờ này xuống khỏi cái cột ngạo nghễ kia. Nhưng chỉ một ngày sau khi công bố thành lập nền Cộng Hòa cho Việt Nam, TT Ngô Đình Diệm và nội các của ông đã hoàn thành nhiệm vụ giải thể chế độ bảo hộ của Pháp tại Việt Nam.

Về mặt nhân dân và đời sống. Ai muốn nói gì thì nói. Ai muốn lên án vị lãnh đạo của thời gian này là Tổng Thống Ngô Đình Diệm thì cứ việc lên án theo ý riêng của họ. Nhưng có một điều không ai có thể chối cãi, kể cả chính những kẻ lên án ông, chỉ trích ông, phê bình ông, cũng như tập đoàn CS đang tìm cách phá hoại nền Cộng Hòa do ông vun trồng, đều phải công nhận những điểm son trong thời đệ nhất cộng hòa, và xác định là không có bất kỳ một người Việt Nam nào khác, kể cả lãnh đạo CS tại miền bắc đạt được thành tích vì dân vì nước như ông.

Thứ nhất, ông là một vị Tổng Thống mẫu mực, đạo hạnh và liêm chính và sống vì dân vì nước. Rồi, dưới thời của ông người dân được hưởng một cuộc sống thái hòa an lạc, những phường trộm cướp đầu đường xó núi (VC) thì lo trốn chui trốn nhủi trong hang chờ chết. Kế đến, về phương diện ngoại giao, ông là một người duy nhất đã làm cho tổ quốc Việt Nam bừng sáng trên trường quốc tế, làm cho các lân bang và đồng minh kính nể, ngưỡng mộ. Bởi vì ông là một vị lãnh đạo duy nhất ở Đông Nam Á, chỉ sau mấy năm lãnh đạo đất nước, đã đến thăm Hoa Kỳ theo lời mời của TT Eisenhower.

Ông đã được chính vị anh hùng giải phóng Âu Châu là Tổng thống đương nhiệm ra tận chân máy bay để đón tiếp. Sau đó cả hai cùng ngồi chung trong một chiếc xe mui trần chạy dọc theo những đại lộ chính để về dinh Quốc Khách hội họp, nghỉ ngơi và đến đọc diễn văn tại Quốc Hội lưỡng viện Hoa kỳ. Chính trong bài diễn văn ngắn gọn này, một lần nữa ông đã chứng tỏ bản lãnh và ý thức Độc Lập của Dân tộc Việt Nam ra trước công luận của thế giới khi công bố: "Chúng tôi khẳng định mục đích chính đáng duy nhất của nhà nước là bảo vệ quyền trường tồn, quyền phát triển tự do, trí tuệ, đạo đức và tinh thần căn bản của con người trong đời sống” Ngô Đình Diệm .

Ai đó đừng “chạm giây” cho rằng, tại vì Mỹ là đồng minh là bảo hộ cho miền Nam nên mới đón tiếp ông Diệm như thế, chứ hay ho gì? Nếu ai dại dột nghĩ như thế thì hãy nhìn lại thân phận Hồ Chí Minh xem sao? Y sang Trung quốc mười lần thì lén lút đi bộ, lên xe lửa đến tám lần. Hỏi xem có lần nào lãnh đạo Nga, Trung cộng ra đến tận sân bay đón Y chăng? Xem thế, phận nô lệ không thể đem so với tình bằng hữu!

III. Ngày 1-11-1963 thì thế nào?

Thật là chẳng may cho người Việt Nam khi ở miền Nam có nhóm tướng phản loạn, nay thì đã được công khai hóa là nhận tiền của Mỹ để giết hại vị Tổng Thống hợp pháp hợp hiến của miền Nam trong cuộc đảo chánh. Sau đó, lại còn tròng vào cổ người miền Nam cái ngày phản loạn ấy là ngày Quốc Khánh! Sát nhân lại có thể sính với anh hùng ư? Thật chả còn ra một một cái thể thống và ý nghĩa gì. Ngày của những kẻ phản bội dân tộc lại được nhóm phản loạn này khoác cho một cái áo choàng là ngày mừng cho cả nước! Nhìn lại, mọi người như đều đồng ý rằng, đây chính là ngày khởi đầu cho cuộc bi thảm ở miền nam. Rồi từ bi thảm này được kết thúc bằng một tai họa đem đến bất hạnh lớn cho cả dân tộc từ sau ngày 30-4-1975. Nó lẽ ra là ngày không đáng nhắc đến nữa.

IV. Ngày 2-9-1945 ra sao, có là ngày quốc khánh?

Có lẽ không chỉ riêng tôi, gia đình tôi, bạn bè thân hữu của tôi, nhưng là tuyệt đại đa số lên đến trên 90% người dân Việt Nam, nếu được hỏi ý kiến thì tất cả sẽ trả lời một cách dứt khoát là Không. Nó không bao giờ nó xứng với cái danh vị ấy. Trái lại, nó rất xứng hợp với cái tên gọi là ngày Việt Minh cướp chính quyền. Lúc trước nó đơn giản được hiểu là ngày Hồ Chí Minh dùng bạo lực như bọn trộm cướp, để cướp chính quyền từ tay của một chính phủ hợp pháp của một nước đã thu hồi Độc Lập. Ngày nay, khi lý lịch cá nhân là người Tầu, hoặc là đảng viên đảng cộng sản TC của Hồ Chí Minh từng bước thành sáng tỏ, nó còn mang thêm một cái nghĩa đau đớn khác nữa là, Hồ Quang và tập đoàn cộng sản theo Tàu đã cướp chính quyền của Việt Nam, đẩy Việt Nam vào vòng nô lệ bành trướng của phương bắc. Nếu đúng như thế thì không còn gì bất hạnh hơn. Sự việc này có diễn tiến như sau:

1. Những sự kiện trước ngày cướp chính quyền 2-9-1945.

- Ngày 3-2-1930, một nhóm gồm 7, 8 người đã tập họp lại với nhau và thành lập đảng cộng sản Đông Dương tại Hồng Kông, dưới sự chỉ đạo của cộng sản quốc tế, trực tiếp là Nga và Tàu lãnh đạo, trách nhiệm.


- Một trong 8 người này vào năm 1938, xuất hiện trong vai thiếu tá tình báo, phụ trách ngành điện báo thuộc Bát Lộ Quân trong quân đội nhân dân giải phóng Trung cộng với lý lịch như sau: “Sơ yếu lý lịch của Huguang (tức c/t Hồ Chí Minh) tại Lớp huấn luyện Nam Nhạc /thuộc tỉnh Hồ Nam. Năm 1939. Hồ Quang 38 tuổi - Phụ trách điện đài – Quảng Đông - Thiếu tá - tốt nghiệp Đại học Lĩnh Nam - Giáo viên trường Trung học. Biết ngoại ngữ, quốc ngữ. (ảnh 1, ảnh 2) Nguồn: Lưu trữ Trung Quốc”. 胡光(即胡志明主席)1939年在湖南省南岳培训班的简历。 胡光—电台员—38岁—-广东—-少校 —-毕业于岭南大学——中学教师。会外语和国语 .

- Thiếu tá Huguang vào địa giới Việt Nam lần đầu tiên vào ngày 28 tháng 01 năm 1941. (Y mang về đây lá cờ đỏ sao vàng của đảng cộng sản Phúc Kiến, nơi y tuyên thệ vào đảng cộng sản TC)? Đến tháng 8-1942 ông ta trở lại Trung quốc, bị bắt vì giấy tờ đã hết hạn. Khi bị bắt Y khai tên là Hồ Chí Minh. Đến tháng 9-1944 HCM trở lại Việt Nam và cuối năm 1944 trở lại Côn Minh hoạt động cho tới đầu năm 1945 quay lại VN (Wikipedia).

- Nhân cuộc tổng đình công tại Hà Nội đưa đến việc sụp đổ chính quyền của Thủ tướng Trần Trọng Kim, Việt Minh đã cướp lấy chính quyền vào ngày 2-9-1945. Ngày này đã đóng một dấu ấn sâu sắc trong dòng lịch sử Việt Nam. Nó đã làm thay đổi, đảo lộn dòng văn hóa nhân bản và đạo đức của xã hội Việt Nam. Nó đã đưa dân tộc Việt Nam vừa thoát ách thực dân và phong kiến lại vội vàng chìm vào ách nô lệ và thống trị toàn trị của cộng sản theo chân Tàu cộng. Nó chính là ngày Việt Minh đã tiêu diệt toàn bộ di sản nhân quyền và nhân bản của dân tộc Việt Nam.

2. Những thành tích sau ngày Hồ Chí Minh cướp được chính quyền của Việt Nam ở miền bắc vào 2-9-1945 và sau 30-4-1975 ở miền Nam...

Trước hết là cuộc thảm sát đồng bào Việt Nam trong mùa đấu tố với hơn 172 ngàn người bị chặt đầu, bị chôn sống, bị sử từ và toàn bộ tài sản của họ bị cưỡng đoạt. Vào những ngày gần đây, người người kinh hoàng, rợn tóc gáy khi nhìn thấy những hình ảnh của chiến tranh và của khủng bố được lưu truyền trên mạng. Từ đó đã khơi nguồn cho việc người người lên án những hành vi gây tội ác man rợ này. Tuy nhiên, nếu nhìn lại, những hình ảnh ấy thấm vào đâu, chẳng đáng là gì nếu đem so sánh nó với những cảnh Hồ chí Minh chặt đầu, chôn sống, giết chết hơn 172 ngàn đồng bào vô tội Việt Nam trong khoảng 1953-56. Ấy là chưa kể đến những cuộc chém lén trước đó và trong chiến tranh.

Nó không thể so sánh vì tội ác phạm đến con người bằng cách này hay cách khác thì đều không được tha thứ. Tuy nhiên, ở một góc độ nào đó, tội ác của khủng bố còn có chỗ để bào chữa là vì trong hoàn cảnh chiến tranh, hai bên đang tranh dành chiến thắng nên không từ bỏ bất cứ những hành vi man rợ nào có thể trấn áp đối phương. Nhưng trường hợp của Hồ Chí Minh thì tuyệt đối không có bất cứ một khe hở nào, dù nhỏ, để bào chữa cho cái hành vi man rợ, không nhân tính của Y. Bởi vì, những người bị giết chết kia chỉ là dân thường, áo vải, không phải là những người đối đầu với Y. Họ không hề tham gia bất cứ một công tác nào chống lại Y. Hơn thế; còn có rất nhiều ngươi đã đích thân, hay cho con cái theo Việt Minh, theo kháng chiến từ buổi đầu, giúp cho Y có chỗ đứng như ngày hôm nay.

Với đất nước, họ không phạm bất cứ một lỗi nào để phải bị chặt đầu, bị chôn sống bị xử tử, treo ngược. Kết qủa, họ bị giết, bị phanh thây chỉ vì cái lòng man rợ và độc ác của HCM. Bởi chính Hồ Chí Minh, sau những vụ giết người này đã khoa tay múa chân, tự mãn tuyên bố “Đây là một chiến thắng long trời lở đất”.

Hỡi ơi! Giết dân, cướp của một cách man rợ, độc ác như thế mà có thể bảo là một chiến thắng long trời lở đất được ư? Đây là tiếng người hay tiếng ma? Có phải vì Y không có trong người dòng máu Việt Nam, nên y không thể thương tiếc người Việt Nam? Có phải vì Y mang trong người dòng máu của Hán, Tống, Nguyên… nên Y đã lợi dụng thời cuộc gọi là cải cách này để trả hận cho những gò Đống Đa hay ải Chi Lăng xưa? Đến nay, chưa ai tìm ra câu trả lời khẳng định. Tuy nhiên, cũng không thể tìm ra một lời tuyên bố nào bạc ác, bất nhân, bất nghĩa đến như thế nữa. Ấy là chưa kể đến chuyện HCM còn là kẻ thâm độc ngoài sức tưởng tượng của con người khi y bắt chính thân nhân, kể cả vợ con trong nhà cho đến họ hàng, lối xóm của nạn nhân, phải đứng ra chỉ mặt, kể vu khống cho nạn nhân những cái tội mà họ chưa bao giờ biết đến! Nghe chưa xong thì nạn nhân đã phải chết và người còn sống thì phải theo gương Y nói dối nhau mà sống!

Rồi ngày nay, cái họa Tàu đã tràn khắp trên giang sơn Việt Nam bắt nguồn từ đâu? Tại ông Tổng thống Diệm chăng? Hay do từ văn bản của Đặng Xuân Khu viết lời kêu gọi Việt Nam xin được làm chư hầu cho Trung Cộng vào năm 1951? Hay từ công hàm bán nước của Phạm Văn Đồng năm 1958. Hoặc giả, từ những lời khẳng định của Lê Duẩn công bố khi sang chầu Trung cộng là: "Cuộc chiến đáu này (tại miền nam) là đánh cho Trung Công Liên Sô…” “Chúng tôi còn kiên cường chiến đấu, là vì phụ thuộc vào Mao chủ tịch!(1969)” Ai hãnh diện, ai tự hào về những hành vi man rợ của Hồ Chí Minh, vì những lời tuyên bố của Đồng, Chinh, Duẩn đây? Người Việt Nam ư? Không, không bao giờ! Như thế, tự nó đã trả lời, ngày 2-9-1945 là ngày Hồ Chí Minh cướp chính quyền của Việt Nam..

Bên cạnh đó, hãy hỏi xem, với người hỗ trợ công việc kháng chiến thì bị Hồ đấu tố. Nhưng với quan thày Trung cộng, Hồ Chí Minh bái lạy thế nào?

Theo tài liệu, Hồ Chí Minh đã nói và được loan truyền rộng rãi trong dân chúng về việc Y đã hứa dâng đất của Việt Nam cho Trung cộng một khi được Trung cộng cứu giúp như trường hợp của Lê Chiêu Thống, Trần Ích Tắc xưa kia. Chính Hồ Chí Minh đã khẳng định với Tổng Lý Chu Ân Lai là: "Việt Nam và Trung Quốc tuy hai mà một. Một dân tộc. Một Nền văn hóa. Một phong tục. Một tổ quốc. Nếu giúp chúng tôi thắng Pháp, thắng Nhật, thắng tất cả bọn tư bản vùng Đông Nam Á, nắm được chính quyền, thì nợ viện trợ sẽ hoàn trả dưới mọi hình thức, kể cả cắt đất, cắt đảo, lùi biên giới nhượng lại cho Trung Quốc, chúng tôi cũng làm, để đền ơn đáp nghĩa...." Và khởi đầu cho lời hứa này là Hoàng Sa và Trường Sa, dù lúc đó hai quần đảo này còn nằm trong quyền hành chánh của Việt Nam Cộng Hòa. Điều đó cho thấy, Y chỉ vì mộng công hầu mà đi theo bước chân của Lê Chiêu Thống và Trần Ích Tác. Kẻ bán cước cầu vinh.

VI. Việt Nam rồi ra sao?

Đến đây, chúng ta, người Việt Nam yêu nước, không muốn mất quê cha đất tổ, có lẽ chỉ còn duy nhất một con đường để đi là: Hãy đứng dậy, nắm lấy tay nhau, đi theo bước chân của tiền nhân ta. Trảm kẻ nội thù diệt xâm lăng. Mở lại một trang sử mới cho đất nước, tạo nên một ngày mới cho Dân Tộc. Ở đó Việt Nam là một Quốc gia trường tồn trong Độc Lập. Ở đó người dân có Tự Do, có sinh hoạt Dân Chủ.

Dân chủ không phải là một hạnh phúc vật chất, nhưng là một phương tiện để đưa đất nước và con người thăng tiến trong những sinh hoạt chính trị, xã hội với mục đích đem lại phúc lợi cho người dân. Ở đó mọi giá trị về đạo đức, luân lý của xã hội, nhân phẩm của con người và tôn nghiêm linh thánh của Tôn giáo phải được tôn trọng. Quyền bình đẳng của con người, Quyền tư hữu của tư nhân, của tập thể, của tư cách pháp nhân được luật pháp bảo trợ. Ở đó có Công Lý ngự trị. Đó mới thật là một ngày vui mừng, một ngày mới, một ngày Quốc Khánh của Dân Tộc.

3/9/2017