Monday, August 14, 2017

ĐỖ VĂN PHÚC : GIẢI ĐỘC VỀ CHIẾN TRANH VIỆT NAM

Đây là thành phố Richmond, thủ phủ của Tiểu bang Virgina nằm ở miền Đông bắc Hoa Kỳ, nơi ngày 10 tháng 8, 2017 đã diễn ra buổi tọa đàm về Chiến tranh Việt Nam do Đài truyền hình WCVE và dài truyền thanh WHTJ thuộc hệ thống đài chính PBS tổ chức.

Chúng tôi từ Austin, mang sứ mạng đem tiếng nói trung thực của một người lính Việt Nam Cộng Hoà đóng góp vào công tác giải toả những thắc mắc mà người dân Hoa Kỳ còn mơ hồ về một sự thật sau hơn 42 năm bị các truyền thông khuynh tả Mỹ bóp méo, xuyên tạc.
Sau hơn 10 năm vừa chuẩn bị, vừa thực hiện, ông Ken Burns và bà Lynn Novick sẽ trình chiếu trên hệ thống PBS một bộ phim 10 tập, dài 18 tiếng về Chiến Tranh Việt Nam, với nhiều tài liệu mà theo nhà làm phim cho hay là các khám phá mới từ những nguồn tin khác nhau; trong đó có cả những phần phỏng vấn khoảng 100 người chứng mà đa số là cựu chiến binh của các bên tham chiến. Bộ phim này sẽ được chiếu bắt đầu từ giữa tháng 9 trên đài PBS và các đài chi nhánh ở địa phương. Xin nhắc lại là hai vị làm phim đều thuộc khuynh hướng phản chiến.

 Cử toạ trong thính phòng VMI

Đài truyền hình WCVE tại Richmond đã phối hợp cùng Phân Khoa Báo Chí thuộc trường Đại học Richmond tổ chức một buổi toạ đàm gọi là “Vietnam, Virginia Remember” tại thính phòng của Trung Tâm Paul and Phyllis Galanti Education Center trong quần thể Virginia War Memorial lúc 6:30 chiều ngày 10 tháng 8, 2017.
Buổi toạ đàm có 4 nhân vật có liên quan đến chiến tranh Việt Nam, mở cho một số cử toạ giới hạn, đuợc thu hình, thu thanh để phát trên đài truyền hình WCVE và đài phát thanh WHTJ. Chương trình có 30 phút dành cho 4 tham luận viên và 30 phút sau dành cho cử tọa đặt câu hỏi. Mục đích của chương trình là nhằm giáo dục quần chúng về chiến tranh Việt Nam do những đóng góp của những người từng có kinh nghiệm về cuộc chiến ớ các góc độ khác nhau.


Ông Đỗ Văn Phúc, cựu Đại Úy William Haneke, Giáo Sư Robert Hodierne, bà Mary Tonia Golden và ông Paul Fleisher

Người tổ chức là bà Katherine Mitchell, Phó Chủ Tịch của Community Engagement của đài WCVE. Người điều hợp buổi toạ đàm là Giáo Sư William Hodierne, một phóng viên từng có mặt ở chiến trường trên 2 năm và đang là Khoa Trưởng Khoa Báo Chí thuộc Đại học Richmond. Bốn vị được mời vào buổi toạ đàm là cựu Đại úy William Haneke, tốt nghiệp trường Võ bị West Point năm 1966, phục vụ tại Việt Nam và đã bị cụt mất hai chân trong một trận chiến ác liệt; bà Mary Tonia Golden, một nữ y tá Lục quân, phục vụ tại các bệnh viện quân đội Mỹ ở ở Việt Nam trong 1 năm; cựu Đại úy Đỗ Văn Phúc, một sĩ quan Bộ binh VNCH; cuối cùng là ông Paul Fleisher, một người thuộc nhóm phản chiến.

Ông Châu Chương Thành, cựu Đại Úy William Haneke và ông Đỗ Văn Phúc
Chương trình đã được sự đóng góp tích cực của Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia Richmond do ông Châu Chương Thành làm Chủ tịch. Bản thân ông Thành cũng là một cựu sinh viên sĩ quan từ trường võ bị nổi tiếng Virginia Military Institute (VMI), là nơi đã đào tạo Chuẩn Tướng Châu LậpThế, một trong hai Tướng Lãnh đầu tiên người Mỹ gốc Việt trong quân đội Hoa Kỳ.
Trong 30 phút của phần đầu, Giáo sư Hodierne lần lượt đặt các câu hỏi để các tham dự viên trình bày quan điểm và kinh nghiệm của mình trong chiến tranh. Ông Phúc, ngoài việc trình bày sự khủng bố của Việt Cộng là lý do ông tình nguyện vào quân đội, kinh nghiệm chiến đấu, còn có dịp nói lên thực trạng trong nhà tù Cộng Sản mà thế giới nghe qua với mỹ danh trại Cải tạo. Bà Golden cũng nói thêm về tình cảm mà dân chúng Việt Nam đã dành cho bà khi bà trở lại Việt Nam gần đây. Ông Haneke thì nói về kinh nghiệm chiến đấu của mình và những người lính Địa Phương Quân mà ông là cố vấn đã chiến đấu can trường, gian khổ ra sao. Về phía ông Paul Fleisher, là người cổ động phản chiến thì cho rằng ông ta chống lại việc Hoa Kỳ tham chiến là vì ông không muốn một nước lớn này đem áp đặt chủ nghĩa của mình lên một nước nhỏ xa cách nửa vòng trái đất.
Khi bắt đầu phần 30 phút dành cho cử tọa, ông Nguyễn Văn Tần, Chủ Tịch Hội Đồng Quản Trị của Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia Hoa Kỳ, đã chất vấn ông Fleisher tại sao ông yêu thương nuớc Việt Nam Cộng Sản đến độ mang chiếc cà vạt có in cờ đỏ sao vàng. Fleisher cho biết ông đuợc người ta tặng cà vạt và không biết nó biểu tượng nền đỏ sao vàng đó là cờ của Việt Cộng (ông ta nói “I have no idea!”). Lời giải thích này đã bị ông Châu Chương Thành bẻ ngay rằng ông Fleisher đã tự mâu thuẫn với chính mình, và việc ông mang cà vạt màu cờ VC là sự xúc phạm đối với những người chống Cộng cũng như đó là sự phản bội đối với anh linh 58 ngàn quân nhân Mỹ đã hy sinh trên chiến trường Việt Nam. Ông Thành mỉa mai ông Fleisher tự nhận mình là một nhà giáo dục, nhưng lại nói ông ta không biết về lá cờ VC. Sau lời phân tích cứng cáp của ông Thành, ông Fleisher đã tự tháo chiếc cà vạt trước mặt cử tọa!
Cũng trong dịp này, ông Thành nói lên chính nghĩa của phiá Việt Nam Cộng Hoà. Chúng tôi cũng đã có vài lời giải thích cho ông Fleisher rằng dân chúng Hoa Kỳ được an toàn, sống cuộc đời hạnh là nhờ sự hy sinh của các chiến sĩ chặn đánh kẻ thù từ bên ngoài biên giới không để cho chúng có cơ hội đến gần. Một cựu chiến binh Mỹ, ông David Preston cũng đồng ý và lên tiếng yêu cầu phải ủng hộ những người lính khi họ chiến đấu cho chúng ta được an toàn, và tận hưởng tự do.

Ông Đỗ văn Phúc, bà Katherine Mitchell và giáo Sư Robert Hodierne

Một trong những câu hỏi của cử toạ là tâm trạng các gia đình chiến sĩ ra sao trong khi có người thân ra chiến trường. Trong câu hỏi cuối cùng dành cho ông Phúc: Nói trong 1, 2 chữ thôi, về nhận thức chiến tranh Việt Nam tại Hoa Kỳ; ông Phúc đã dùng chữ Misunderstanding, misinformation, và misrepresentation. Đó là do các hành pháp Mỹ không hiểu biết về dân tộc, văn hoá Việt Nam, không có chiến lược lâu dài, nhất quán; rồi sự bóp méo thông tin và đầu dộc dư luận Mỹ mà thủ phạm là truyền thông Hoa Kỳ mà đã làm hỏng cuộc chiến Việt Nam.
Quan Chau, Một cháu thanh niên Mỹ gốc Việt 18 tuổi, mới rời Trung Học cũng hỏi ông phản chiến Fleisher câu hỏi hóc búa rằng ông có những thân nhân nào phục vụ trong quân đội không, và ông cảm nhận thế nào? Ông ta lúng túng trả lời vòng vo để né tránh.
Sau hơn một giờ sôi nổi hào hứng với nhiều cảm xúc trong cử toạ khi hiểu biết thêm từ những nhân chứng, tiếp theo buổi tọa đàm là phần tiếp xúc riêng tại phòng bên ngoài để những vị nào còn muốn hỏi thêm các tham luận viên. Chúng tôi nhận được nhiều lời khen ngợi và cảm ơn nồng nhiệt.

 Ông Đỗ Văn Phúc và ông Nguyễn Văn Tần

Đặc biệt, chúng tôi gặp gỡ trò chuyện cùng ông Paul Galanti, là người phi công Hoa Kỳ từng bị bắn rơi trên vùng trời Hà Nội và bị giam giữ ở Hoả Lò trong gần 6 năm. Tên ông và bà vợ đã được dùng đặt cho toà nhà chính của Trung Tâm Giáo Dục tại Virginia War Memorial, nơi đang diễn ra cuộc toạ đàm. Bà vợ ông, Phyllis có công lớn nhất trong việc vận động chính phủ Hoa Kỳ để đòi Bắc Việt thả các tù binh Hoa Kỳ.
Chúng tôi quan niệm rằng hể có dịp nào đem được tiếng nói của người Việt Quốc Gia đến quần chúng Hoa Kỳ, chúng tôi phải tích cực tham gia vì không thể để sân chơi độc quyền cho những người khuynh tả, phản chiến. Trong những năm gần đây, chúng tôi đã có mặt nhiều nơi bất luận các cuộc hội thảo, sinh hoạt do từ phía nào tổ chức.
Lần này, ở Richmond, có thể nói chúng ta đã thành công trong việc tranh thủ dư luận. Chương trình buổi toạ đàm sẽ được chiếu ngay kèm theo cuốn phim của Ken Burns sẽ là một đòn phản công nếu như trong cuốn phim 10 tập của ông ta còn những hiểu lầm sai trái về cuộc chiến tranh.

Đỗ Văn Phúc tường trình đặc biệt từ Richmond, Virginia

TRẬN ĐÁNH BỘ TỔNG THAM MƯU QUÂN LỰC VIỆT NAM CỘNG HÒA, HAY LÀ 'CHIẾN CÔNG TRÊN GIẤY. . . BÁO?'


Tạp ghi Huy Phương


Bộ Tổng Tham Mưu QLVNCH trước năm 1975. (Hình: dongsongcu.wordpress.com)
Ðại Tá VNCH Chu Văn Hồ, nguyên chỉ huy trưởng Trung Tâm Ðiện Toán Nhân Viên, Phòng Tổng Quản Trị, Bộ TTM-QLVNCH, hiện cư ngụ tại New Jersey là sĩ quan cao cấp duy nhất có mặt tại Bộ TTM-VNCH vào trưa ngày 30 Tháng Tư, 1975. Ông được Bảy Vĩnh, đại diện quân Bắc Việt, vào tiếp thu Bộ TTM, cấp cho tờ giấy giới thiệu, “tạm thời có nhiệm vụ bảo quản của công!” trong khi chờ đợi các lực lượng Việt Cộng vào.
Theo lời Ðại Tá Hồ, sáng hôm đó, sau khi ông Dương Văn Minh tuyên bố đầu hàng, thì Bộ TTM là một ngôi nhà không chủ, bỏ trống, không còn binh sĩ, chỉ có một số đơn vị trưởng ở lại để “chờ bàn giao” theo lệnh.
Vào khoảng 10 giờ 30 sáng, có một cán bộ Bắc Việt tên Bảy Vĩnh (trên giấy tờ ghi là Quân Ðoàn Trưởng QÐ 2 giải phóng thủ đô) đi trên xe Jeep do một tài xế tên Suốt (phục vụ tại Phòng 7 Bộ TTM làm nội tuyến) đến gặp Ðại Tá Chu Văn Hồ ở Trung Tâm Ðiện Toán Nhân Viên, mượn thang lên treo cờ ở tòa nhà chính, rồi ra về, đến tối mới dẫn một toán quân đi từ cổng số 1 vào. Khi đó, quân phòng thủ Bộ TTM không còn ai nữa.
Bảy Vĩnh đóng quân tại Trung Tâm Ðiện Toán của Ðại Tá Chu Văn Hồ, mấy ngày sau mới bàn giao cho chuyên viên ở Bắc Việt vào.
Theo một bài báo của Tướng Cộng Sản Trần Văn Trà đăng trên tạp chí Ngày Nay, số đề ngày 1 Tháng Năm, 1990, xác nhận người vào Bộ TTM đi bằng xe Jeep, gặp Ðại Tá Hồ, sau đó lên tòa nhà chính cắm cờ với sự trợ giúp của một hạ sĩ là nội tuyến! Không một tiếng súng!
Chấm hết!
Nhưng theo sách vở và sự tuyên truyền của Bắc Việt, 55 ngày đêm chiến đấu của Việt Cộng là thần tốc, táo bạo, bất ngờ, chắc thắng, vũ bão, sáng tạo, và ca tụng kiểu Võ Nguyên Giáp: “Thần tốc, thần tốc hơn nữa, táo bạo, táo bạo hơn nữa, tranh thủ từng phút, từng giờ, xốc tới mặt trận, giải phóng miền Nam, quyết chiến và toàn thắng!”
Nếu với chỉ một chiếc xe Jeep, chiến lợi phẩm lượm dọc đường và một tên lính nằm vùng, Bảy Vĩnh vào Bộ TTM-QLVNCH treo cờ mà không cần bắn một phát súng, đổ một giọt máu, thì trận đánh chiếm miền Nam có còn chi là hào hùng, vũ bão!
Ðể lừa bịp hậu sinh và dân chúng miền Bắc, 10 năm sau, trận chiến này được vẽ lại trên mặt báo:
  • Trong cuốn “Tự Ðiển Bách Khoa Quân Sử” của Bộ Quốc Phòng CSVN xuất bản năm 2004 tại Hà Nội, do hơn 100 tướng lãnh và hơn 1,000 đại tá viết, trong trang 1023, trong bài “Trận Bộ Tổng Tham Mưu,” đã viết ra những dòng trên giấy, vẽ ra một trận tiến công tưởng tượng như sau:
“Lực lượng địch tại Bộ TTM khoảng 4,400 quân (gồm cơ quan văn phòng, 1 tiểu đoàn tổng hành dinh, 1 tiểu đoàn truyền tin, 1 đại đội quân cảnh, 1 chi đoàn xe tăng thiết giáp, 2 đại đội pháo và súng cối…) Ngoài ra, còn có lực lượng bảo vệ vòng ngoài của hệ thống phòng thủ Sài Gòn. Với sức mạnh áp đảo, sáng 30 Tháng Tư, ta tiếp tục tiến công tiêu diệt các ổ đề kháng và lực lượng phản kích của địch, hình thành nhiều mũi đột phá cổng chính và cổng 1, 2, 3, đồng loạt đánh chiếm các mục tiêu trong Bộ TTM, làm chủ và kết thúc trận đánh lúc 11 giờ 30 phút. Kết quả diệt, bắt và làm tan rã toàn bộ quân địch:
-Thu và phá hủy gần 200 xe quân sự (phần lớn là xe tăng và xe bọc thép),
-Sáu khẩu pháo,
-Bắn cháy hai máy bay trực thăng,
-Thu hơn 3,500 súng bộ binh và nhiều tài liệu quan trọng…”
  • Trong “Những trận đánh làm nên lịch sử” do nhà xuất bản Quân Ðội Nhân Dân, Hà Nội, xuất bản, bài “Ðánh chiếm Bộ Tổng Tham Mưu:”
“Ðến cổng số 3, Ðại Ðội 6 gặp địch ngăn chặn, súng máy, súng tiểu liên của chúng quét như vãi đạn từ các ô cửa xuống mặt đường, năm chiến sĩ của ta bị thương nặng phải đưa về phía sau. Phải chia cắt để tiêu diệt địch ta mới có thể vào sâu bên trong, chính trị viên Trần Hạng trao đổi với đại đội phó Nguyễn Ðức Dương và lập tức Ðại Ðội 6 tách thành hai mũi. Chính trị viên Hạng chỉ huy mũi thứ nhất vượt qua làn đạn, nhằm hướng Bộ Tổng Tham Mưu tiến vào. Mũi thứ hai do đại đội phó Dương chỉ huy sử dụng M48 bao vây địch ở khu tiếp liệu, tới tấp nã đạn về phía quân ngụy. Chỉ 10 phút sau, tiếng súng địch im bặt.
“Ở ngoài cổng số 6, Ðại Ðội 5 cùng Trung Ðội 2, Ðại Ðội 7 dùng pháo cối chế áp cùng hai chiếc K63, bốn chiếc M48, đột kích thẳng vào khu nhà hai tầng. Nhưng bọn địch đã lập tức di chuyển về phía sân vận động và bắn như điên cuồng về phía quân giải phóng.
“Lúc này, binh lính địch quăng súng, lột áo chạy tháo thân, tiểu đoàn biệt kích dù, tiểu đoàn bảo vệ Bộ Tổng Tham Mưu tan rã nhanh chóng.
“Chỉ một lát sau, lá cờ giải phóng đã tung bay tên nóc nhà Bộ Tổng Tham Mưu ngụy, trong tiếng reo hò của quân ta và nhân dân vùng phụ cận !!!”
Thông Tấn Xã Việt Nam, Tháng Tư, 2015, có bài “Cắm cờ trên nóc Bộ Tổng Tham Mưu:”
“Qua 40 năm nhưng ông Ðông vẫn nhớ như in từng chi tiết với nỗi niềm tự hào của người lính cụ Hồ. Ông kể vào khoảng 11 giờ kém 20 ngày 30 Tháng Tư, 1975 theo đường Trần Xuân Soạn tiến về đường Hàm Nghi, Tiểu Ðoàn 2 đánh thẳng vào cổng số 1 Bộ Tổng Tham Mưu ngụy quyền Sài Gòn. Lúc này cuộc chiến đấu vô cùng ác, Tiểu Ðoàn 2 không thể thọc sâu tấn công được.
“Theo lệnh của chỉ huy trưởng Thiều Quang Nông xe bọc thép tiến vào cổng số 2 Bộ Tổng Tham Mưu. Hai lô cốt bị tiêu diệt, thừa thắng xe bọc thép húc tung cánh cửa Bộ Tổng Tham Mưu tiến vào nội tâm. Lúc này xe tăng của ta và quân giải phóng đồng thời tiến vào đánh chiếm các mục tiêu quan trọng của giặc. Ông Ðông hồi tưởng lại.
“Trong đó, xe bọc thép chờ đội trinh sát của ông Ðông lao thẳng vào tòa nhà ba tầng cao nhất. Ông Ðông nhẩy xuống trước, các đồng đội theo sau hỗ trợ. Phía trong nhà Bộ Tổng Tham Mưu còn rất nhiều giặc. Nhanh trí, ông Ðông đã khống chế một tên địch và bắt dẫn lên lối gần nhất nóc nhà ba tầng.
“Sau khi cả đội lên đủ năm người,mỗi người một nhiệm vụ, phối hợp nhanh chóng cắm được lá cờ của lực lượng giải phóng. Ông Ðông mở ba lô lấy cờ, ông Lại Ðức Lưu tung cờ, ông Ðỗ Xuân Hương lồng cờ vào cán.”
Từ câu chuyện ông Bảy Vĩnh với sự trợ giúp của một anh lính nằm vùng trong Bộ TTM, mượn thang treo cờ, biến thành câu chuyện có đến ba anh chàng trong “toán treo cờ,” anh mở ba lô lấy cờ, một anh tung cờ, một anh lồng cờ vào cán, thật là rắc rối!
Ngoài ra, còn nhiều báo và phim bịa đặt nói về trận đánh Bộ TTM và cắm cờ ngày 30 Tháng Tư, 1975, trong phim có nhiều anh bộ đội chạy lúp xúp, nấp sau gốc cây, nhưng lúc quay phim thì toàn bộ các tòa nhà Bộ TTM đã sơn màu khác rồi!
Trận đánh vào Bộ TTM, lúc thì Cộng Sản cho là do công của Trung Ðoàn 48, khi thì nói là của Biệt Ðộng Sài Gòn.
Phỏng vấn những nhân vật tưởng tượng không tham gia gì trận đánh như Ðại Tá Nguyễn Văn Tàu và Ðại Úy Lương Hoài Nam, và những nhân vật tự nhận là người cắm cờ đầu tiên ngày 30 Tháng Tư, 1975 ở Bộ TTM.
Ðể tìm hiểu sự thật của lịch sử, xin đọc “Lược Sử Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa,” xuất bản năm 2011 (trang 849-854) của các tác giả Trần Ngọc Thống, Hồ Ðắc Huân, và Lê Ðình Thụy, đã in thủ bút của Bảy Vĩnh khi vào gặp Ðại Tá Chu Văn Hồ, chứng nhận Ðại Tá Hồ “đã bàn giao cho cách mạng.” Không có đơn vị Cộng Sản nào đánh chiếm Bộ TTM ngày 30 Tháng Tư, 1975, thì làm gì có việc Bắc Việt đã tiến công bắn hạ hai trực thăng, phá hai khẩu pháo, hàng trăm xe bọc thép, và tịch thu hàng nhìn khẩu súng.
Ðây là những chiến công tưởng tượng chỉ có trên mặt giấy… báo.
Nhất là đoạn văn “cờ được treo trong tiếng reo hò của quân ta và nhân dân vùng phụ cận!” thì quả là phét lác quá sức. Lúc đó có một mình ông Bảy Vĩnh thì “quân ta” ở đâu mà reo, và trong khu vực Bộ TTM rộng lớn ở xa phố xá thì lấy đâu ra dân mà hò?
Cuối cùng thì vẫn là: “Ðừng nghe những gì Cộng Sản nói…” Bệnh mãn tính Cộng Sản là sự dối trá. Viết sử giả tạo không đúng sự thật, cũng giống như người làm chứng gian, để cho đời sau rơi vào sự lầm lạc.
“Chủ nghĩa Cộng Sản và sự dối trá là một; và để chúng ta thấy rằng dối trá là hiện tượng thuộc về bản chất của các xã hội Cộng Sản trên toàn thế giới.

 (Bauxit online).

 https://www.nguoi-viet.com/nhin-tu-little-saigon/tap-ghi-huy-phuong-tran-danh-bo-ttm-qlvnch-hay-la-chien-cong-tren-giay-bao/