Buổi chiều trên Căn Cứ Đại Quay thật là buồn , nhìn xung quanh chỉ một
màu xanh xám ngà vì sương mù đã ôm kín các ngọn núi nối tiếp trùng điệp .
Đại Quay , một ngọn đồi thấp nằm ngay sát quốc lộ 20 đường Sài Gòn đi
Đà Lạt , từ đây đi về Thị Xã Bảo Lộc chỉ còn hơn ba mươi cây số ; và nó
là một căn cứ quan trọng cho sự an ninh Quốc lộ 20 , lượng xe đò , các
loại xe chở hàng hoá lưu thông cả ngàn chiếc hai chiều . Quốc lộ 20 là
huyết mạch lưu thông chính và quan trọng đối với Thành Phố Cao Nguyên
thơ mộng Đà Lạt .
Căn
cứ Đại Quay , nơi đóng quân của một Bộ Chỉ Huy Chi Khu và một Trung
Đội Pháo Binh cùng một Chi Đội Thiết vận xa và đơn vị an ninh phòng thủ
của Chi Khu ; tất cả nằm gọn trên đỉnh đồi , các ngọn núi bao bọc xung
quanh đều cao hơn căn cứ , và đây chính là điểm bất lợi về mặt chiến
thuật đồn trú .
Tôi
đang còn ngồi trên chiếc ghế thấp được đóng bằng thùng đạn Pháo Binh ,
người lính Trung Đội của mình hớt tóc mới được nửa mái bên phải thì
tiếng chuông điện thoại reo . Tiếng ông Chi Khu Trưởng kiêm Quận Trưởng
nói lớn trong điện thoại yêu cầu tôi đi với ông ta ngay tức thì .
Tôi
ra dấu cho người thơ hớt tóc ngưng lại để tôi chụp ngay tấm bản đồ và
sẵn sàng chạy qua Chi Khu để đi cùng với Đại Uý Vân , Chi Khu Trưởng ,
ông ta là dân Thiết Giáp về đây đảm nhận chức vụ Chi Khu Trưởng kiêm
Quận Trưởng , một nơi đèo heo hút gió , sương lam chướng khí , sốt rét
quanh năm , và đặc biệt sự rình rập , đe doạ của địch quân lúc nào cũng
chực sẵn bất cứ lúc nào .
Trên
chiếc Thiết Vận Xa M113 , tôi ngồi chung với Đại Úy Vân , cũng có bốn
chiếc nữa tháp tùng cùng với một Trung Đội Địa Phương Quân , cả đoàn
trực chỉ về hướng Tây Nam Quốc lộ , một địa danh Đèo Chuối nổi tiếng
bọn VC thường lân la ra chận xe đò để đóng thuế .
Đèo
Chuối , rất hiểm trở , hai vách núi đá dựng đứng cao sừng sững chạy
dọc hai bên Quốc Lộ khoảng mười cây số , cuối dãy núi thấp dần về hướng
Sài Gòn là nơi trú ngụ của vài căn nhà lá xiêu vẹo của một ít người
kinh ở lẫn lộn với người dân tộc thiểu số .
Đại
Uý Vân cho tôi biết , VC đang chận tất cả xe đò chở hành khách và xe
chở hàng hoá cả hai chiều dừng lại để đóng thuế . chúng ta có nhiệm vụ
giải toả khai thông Quốc Lộ .
Đèo Chuối , tôi đã từng qua lại nhiều lần trong những cuộc hành quân
càn quét truy tìm và diệt địch , và lần nào mình cũng nhận phần thất
thế vì địa hình ; quân của chúng ta di chuyển chỉ độc đạo trên Quốc lộ
nép sát hai bên vách núi , địch quân chỉ cần núp trên những vách đá trên
cao ném lựu đạn xuống mình cũng tan xác .
Con đường dài khoảng 10 cây số đầy nguy hiểm và rình rập khiến chúng
tôi cẩn thận nhiều hơn . Đoàn xe hàng nối nhau cả trăm chiếc dừng lại
chờ tới phiên mình tiến đến chổ có cái bàn đặt sát lề đường của địch
quân để đóng thuế và nhận lấy biên lai . Mỗi xe phải đóng 100.000 đồng
cho chúng .
Dân chúng và đoàn xe chính là một trở ngại lớn nhất cho chúng tôi thanh
toán mục tiêu , vì sợ dân bị lạc đạn . Hai khẩu gà cồ 105 ly tất nhiên
là đã quay nòng theo hướng chúng tôi tiến quân .
Khi cả năm chiết Thiết Vận Xa tiến gần đến đoàn xe hàng thì dừng lại
và bố trí đội hình , Trung Đội Bộ BInh tùng thiết cũng được tách rời
Thiết Giáp và từng bước chân rất chậm tiến lên phía trước .
Tôi
muốn đánh phủ đầu quân địch bằng cách cho tác xạ pháo binh hai bên
sường núi cách xa quốc lộ hai trăm mét , và biết chắc chỉ để hăm doạ thị
uy chứ chẵng chết thằng tây nào . Không thể bắn gần hơn khi người dân
bị kẹt tại mục tiêu nhiều quá ..
Loạt đạn Pháo Binh đầu tiên vừa nổ như báo hiệu cho sự có mặt của chúng
ta trên chiến trường , nhằm báo động cho đồng bào tìm nơi trú ẩn . Sự
tản đạn hiệu quả của loại đạn 105 ly trong tầm sát hại chết người là 50
mét của mỗi quả đạn chạm đất nếu bắn bằng đầu đạn “ chạm nổ “ . Nhưng
không thể nào lường được sự sai lệch về hướng và tầm như thế nào khi mà
dốc núi thẳng dứng .
Tất cả dân chúng như một đàn ong vỡ tổ , họ nhảy vội vàng ra khỏi xe
và tìm chổ ẩn nấp sát hai bên lề đường . Các khẩu đại liên trên Thiết
Vận Xa đua nhau khạt đạn trên lưng chừng triền núi cho cả hai bên .
Trung đội Địa Phương Quân cũng đã từng dẫm nát nơi này nhiều lần nên
trông có vẻ thành thạo nhanh nhẹn chiếm từng gốc cây hai bên đường .
Tôi và Đại Uý Vân đã ra khỏi Thiết Giáp và ẩn mình nơi những hóc đá và
tiến từng bước . Đạn Pháo Binh vẫn tiếp tục đổ xuống theo sự điều chỉnh
dè dặt từng 50 mét một , tiến gần địch quân .
Không phải chỉ có một toán địch dưới đường phụ trách bắt xe đò và xe
hàng nộp thuế , mà trên triền núi có cả một trung đội địch yểm trợ cho
cuộc thu thuế hôm nay .
Dĩ nhiên không chỉ còn là súng loại lớn nổ nữa , mà đã có bằng súng cá
nhân giữa hai bên , một chiếc Thiết vận Xa bị trúng quả đạn B40 bốc
cháy , hai người lính bộ binh đã ngã xuống phía bên kia đường .
Tôi nhìn thấy những mảnh áo quần của người dân cũng bị loang màu máu đỏ
trên thân thể họ . Tôi cố điều chỉnh cho những loạt đạn đại bác tiến
gần hơn về phía quân địch sao cho không bị lọt xuống đướng .
Tôi quay sang Đại Uý Vân nói với ông ta trong tiếng súng nổ dòn át
tiếng nói : “ Tôi sẽ bắn nhiều hơn và gần hơn phía bên phải đường
nhưng không thể sát gần người dân thêm nữa ; Có lẽ Đại Uý gọi về nhà kêu
tăng cường Bộ Binh an toàn hơn . Ông Đại Uý cố nói cho tôi nghe “ tôi
cũng nghĩ vậy “ . Tôi nói với theo : “ nhớ gọi y tá lên cùng vì có nhiều
lính và dân bị thương rồi “ .
Đã
biết chắc đám thu thuế bỏ chạy tán lọan lên triền núi dựng đứng và
nhập vào đám yểm trợ của chúng , có vài người dân liều mạng lái xe bỏ
chạy ra khỏi vùng giao tranh và báo cáo với chúng tôi tình hình phía
trước . Tôi vẫn tiếp tục tác xạ đại bác hai bên núi để giử chân bọn
chúng không cho chạy thoát trong khi chờ quân tiếp viện .
Vai trái của Đại Uý Vân bị một viên đạn AK xuyên thủng để lại vết xé
rách của áo và loang máu đang chảy . Lúc đầu chỉ tưởng đến đây giải toả
đoàn xe bị kẹt vì đóng thuế như nhiều lần đã làm cho nên không cần quân
số nhiều và cả y tá . . Tôi bảo người lính bộ binh bên cạnh lấy cái khăn
dù trên cổ cột ghịt vết thương cho Đại Uý trong khi chờ quân tiếp viện
..
Đặt
Dại Uý Vân ngồi tựa vào một hóc đá , an toàn hơn mà địch không thể nhìn
thấy , ông ta vẫn dùng máy truyền tin để liên lạc về Chi Khu và với
cánh quân đang tiến chiếm mục tiêu , Cũng chỉ chừng muời lăm hay hai
mươi phút nữa hy vợng cánh quân tiếp viện sẽ đến ..
Khi chúng tôi tiến xa hơn , qua khỏi chổ bọn địch quân đặt cái bàn bằng
tre bện lại dùng để làm địa điểm thu thuế , cái bàn bị dổ ngả nghiêng
nằm trơ vơ bên lề đường , chứng tỏ bọn họ đã vội vàng tẩu thoát làm cái
bàn ngã xuống .
Tiếng súng AK vẫn còn bắn trả toán lính bộ binh trên lưng chừng vách
núi , tôi không thể biết được quân địch đã có thiệt hại nào chưa .
Có nhiều người dân bị thương kẻ la người khóc vì trúng đạn từ phía
địch trên núi bắn xuống .. Tôi nhìn thấy có một màu áo hồng cánh sen
với chiếc quần tây màu đen ôm sát dùi của một người con gái đang nằm
bất động bên đường với vết thương đầy máu trên đùi cùng với một bà mẹ
đang khóc thảm thiết ., Tôi vội chạy đến , Thật sững sờ và ngạc nhiên
khi nhận ra là Hồng Hạnh , cô Phan Hồng Hạnh người tình của tôi .
Hai chúng tôi quen nhau vội vàng trong kỳ lễ gắn Alpha sau thời gian
huấn nhục tại trưởng Bộ binh Thủ Đức , một chuyện tình chớm nở ngay sau
hơn hai tháng bắt đầu cho đời lính của tôi . Tình yêu nhiều khi đi tìm
mãi nhưng không đến , và tình yêu cũng tình cờ nó đến mà mình không thể
ngờ .
Hết
giai đoạn một Căn Bản Quân Sự Bộ Binh , chúng tôi phải chia tay , giã
từ những ngày cuối tuần tay trong tay với người yêu . Tôi được chuyển ra
Dục Mỹ để học khoá Căn Bản sĩ Quan Pháo Binh , Vẫn liên lạc thường
xuyên nhưng từ ngày tốt nghiệp ra trường chúng tôi không gặp mặt nữa .
Tình yêu đầu đời đã nuôi lớn Hồng Hạnh rất mãnh liệt và tin tuyệt đối
; và người lính Pháo Binh cứ đi mãi khắp các vùng của rừng núi Ban Mê
Thuột , và bây giờ là Bảo Lộc .
Gần như mỗi tuần tôi viết cho Hồng Hạnh một lần thư trong suốt cả năm
trời từ sau khi ra trường , thư của lính đậm nét nhớ nhung tỏ tình lãng
mạn hết chổ chê lẫn kể chuyện quân hành ,, tả cảnh trời trăng mây nước
của rừng núi cao nguyên . Thư viết bất cứ khi nào dừng đóng quân hay
những khi tại hậu cứ .
Hồng Hạnh cũng say men tình , thích và hãnh diện được làm người yêu
của lính , ghiền đọc thư tôi cho nên có lúc cũng đã bỏ ăn bỏ ngủ mỗi
khi không thấy thư về , hoặc vì quá lo lắng cho những bước chân tôi đi .
Một bữa tôi nhận được tờ diện tín của Hồng Hạnh “ Má bệnh nặng anh về
gấp “ .
Không phải Má tôi , mà là Má người tình , nhưng tôi cũng làm ra vẻ đau
khổ và không hề nói sự thật là Má của ai , tôi xin ông Pháo Đội Trưởng
cho tôi về phép vì “ Mẹ tôi bệnh nặng .”
Trước khi lên đường về Sài Gòn , tôi cẩn thận chạy đến Trường Trung Học
Lê Lợi tại Thị Xã Bảo lộc , gặp ông Hiệu Trưởng là bạn,xin ông ta làm
ơn làm phước cấp cho tôi một Giấy Căn Cước Học Sinh để rủi có bị Việt
Cộng chân xe đò thì mình chứng minh là học sinh . Con đường từ Bảo Lộc
về Sài Gòn hoàn toàn mất an ninh từ đọan Dèo Chuối về đến Phương Lâm .
Tôi
mặc áo quần y như một học sinh đệ nhị cấp , bỏ cái giấy căn cước học
sinh trong túi áo sơ mi . còn giấy chứng chỉ tại ngũ và giấy phép của
đơn vị nhà binh thì cất một chổ khác , chỉ xài nó khi đến Sài Gòn .
Đúng như tiên đoán không sai , xe vừa qua Madagui một chút thì bị mấy “
ông nội “ trên núi xuống chận lại , . Trong khi còn lo xét những hành
khách khác đứng dưới đất thì tôi vội vã gởi tất cả giấy tờ thuộc về lính
cho cô ngồi bên cạnh . Cô ta như thông cảm và hiểu ngay tôi là ai nên
cầm lấy ngay giất tờ của tôi nhét vô áo ngực .
May mắn làm sao , mấy tên “ông nội “ mang dép râu tay cầm AK bước lên
xe tôi chỉ mặt vài người bảo xuống xe , mà tôi như nó không thấy hay
không nghi ngờ …
Hồng Hạnh tự tin rằng tôi sẽ phải về sau khi nhận được điện tín , cho
nên nàng trông từng ngày . Tôi tìm ra địa chỉ nhà nàng không khó , vừa
bấm chuông tức thì đã thấy cô ta ra mở cổng hàng rào trước nhà . Nàng
xúc động trước sự hiện diện của tôi , tôi hỏi ngay “ Má bệnh làm sao em
hả “ Hồng Hạnh ú ớ ngập ngừng như chưa biết trả lời sao .
Đây là lần đầu tiên tôi đến nhà nàng và cũng lần đầu gặp Ba Má nàng .
Tôi không hiểu nàng đã nói những gì với Ba Má về tôi và tình yêu của
nàng ra sao ; thế mà tôi đuợc gia đình quý trọng vô cùng . cả một không
khí rộn vui và tự nhiên , tình cảm tràn ngập dành cho tôi .
Tôi không thấy Má Hồng Hạnh đau bệnh gì cả , tôi có thắc mắc về cái
điện tín thì người mẹ cho biết : em con nó nhớ con quá , mà lại mấy
tuần không thấy thư con nên nó có nói với Bác cho nó đánh diện tín nói
láo như vậy để con về cho nó gặp “ .
Tôi thở phào nhẹ nhõm và nghĩ bụng “ yêu mình quá chừng vậy sao trời …
may chút xíu VC nó bắt đi vô rừng rồi “ Tôi được tự do đi chơi với
Hồng Hạnh trong những ngày ở đó và đặc biệt được Ba Má và gia đinh anh
chị đón tiếp đãi đằng như một khách quý , Bao nhiêu ấy cũng đủ thấy hai
ông bà cưng đứa con gái duy nhất như thế nào .
Buổi
tối cuối cùng trước khi về đơn vị vào ngày mai , tôi và Hồng Hạnh thức
thật khuya ngồi trước ban công trên lầu như tiếc rẻ từng giây phút một
đang đi qua , Nước mắt đang ràn rụa vì hạnh phúc và vì sắp chia xa .
Sáng
sớm hai má con đưa tôi ra một nhà hàng Tàu gần đó ăn sáng và đưa ra bến
xe . Tôi không ngờ đã sắm sửa từ hồi nào , Hồng Hạnh trao cho tôi hai
tuí xách đồ ăn đầy ắp bảo là về để dành ăn vì trong lính không có gì
nhiều . Chuyến trở lại đơn vị may mắn không bị VC chận đường .
*
* *
Tôi không tin đây là sự thật , cô gái đang nằm đây là Phan Hồng Hạnh ,
sao gặp nhau trong hoàn cảnh bi đát như thế này , tim tôi đập nhanh ,
tiếng đạn đại bác vẫn nổ sát gần , tiếng súng nhỏ cũng chát chúa , tôi
ngước nhìn người đàn bà cũng đang vật vã khóc và lo lắng cho con mình ,
Chính guơng mặt người đàn bà đã xác nhận và đưa tôi về với thực tại .
Đây chính là Má của Hồng Hạnh , người đã trao cho tôi hết niếm tin và
tình thương yêu y như một đứa con rễ đã cưới hỏi từ hồi nào .
Tôi sững sờ kinh ngạc và hỏi rất nhanh “ Thưa Bác , sao Bác và Hồng
Hạnh đi đâu mà bị như thế này .. Con là Lê Phong Hoàng đây Bác “ .
Giọng người đàn bà như từ trên trời rơi xuống quá đổi kinh ngạc “ Trời
ơi trời con là thằng Hoàng đây hả , sao con lại có ở đây nữa ? “
Bà nói tiếp trong nức nở lời bị đứt đoạn “ Em nó nằm mơ thấy con bị
thương , nên khóc ngày này qua ngày nọ năn nỉ bác cho nó đi Đại Quay
thăm con , vì bữa trước con có nói đã đỗi lên Đại Quay . Bác chịu không
thấu phải đưa nó đi , vã lại nó nói lâu rồi không nhận thư con ; không
ngờ tới đây bị như vầy … ‘
Tôi lấy tay vỗ nhẹ vào mặt Hồng Hạnh : “ Hồng Hạnh , Hồng Hạnh , anh
đây nè . “ Cô nàng thiếp đi đang bị đánh thức , mở đôi mắt ra một cách
yếu ớt nhìn tôi , đôi môi mấp máy nói không rỏ lời nhưng tôi hiểu đang
gọi tên tôi và nước mắt lại ứa ra . Lòng tôi như đang bị cắt xé , cũng
vì tôi mà Hồng Hạnh mới ra nông nổi này
Hai bàn tay tôi nắm lấy bàn tay Hồng Hạnh siết nhẹ như muốn chuyền thêm
sức mạnh và nghị lực hay như muốn nói lời xin lổi vì cớ sự này . Lòng
tôi thực sự xúc động trong giây phút này .. Sao em xuất hiện chi giữa
tiếng bom đạn như thế này làm tôi không biết phải làm sao bây giờ . ..
Tôi chỉ kịp nói “ Bác và em chờ con một chút “ , tôi vụt chạy rất nhanh
về phía những người lính bộ binh . bảo cho tôi xin chiếc khăn trên cổ
. Trở lại chổ Hồng Hạnh nằm , tôi cột chiếc khăn bên trên vết thương
cho Hạnh để bớt ra máu xong tôi nói với bà : “ Chắc không sao đâu Bác ạ
, Bác yên tâm một lát nữa sẽ có y tá tới săn sóc cho em , và sẽ tản
thương “
Người Mẹ vẫn lo tột cùng cho điều không may dọc đường này và nước mắt
vẫn cứ đầm đìa . Tâm trạng tôi bấn loạn lên vì còn phải lo cho nhiệm vụ
tác xạ , Ông Đại Uý Vân đã bị thương , và người Trung Đội Trưởng của
cánh quân đi theo chỉ là Trung Sĩ nhất ..
Tôi lâm vào tình trạng mất đi khả năng tác chiến thật nhiều khi đầu óc
lo ra . Chú tâm điều chỉnh tác xạ Pháo Binh , bỏ em nằm đó tôi không
đành . Dành thì giờ lo săn sóc cho em , tôi không thể bỏ mặc nhiệm vụ
yểm trở khi đang tới hồi ăn thua đủ với quân thù
Tôi cố làm cả hai cho lòng không bị dằn vặt ray rức , và ưu tiên số một
vẫn là chiến đấu . Tôi tự than trách : Sao em đi làm gì bây giờ như một
cánh hoa bị cuốn hút vào trận chiến ???
Tôi nói lớn cho bà Cụ nghe “ Thưa Bác , Bác cứ ở đây đừng đứng lên đừng
đi đâu sợ bị đạn lạc nữa , nha Bác . Con Phải chạy lo chút việc .” Thật
tình đầu óc tôi rối mù tăm , không tỉnh táo để nhận định mình phải làm
cái gì trước cái gì sau . Người lính mang máy cho tôi thì cứ dục tôi
trả lời cho sự điều chỉnh tác xạ kế tiếp ‘
Tôi an ủi Hồng Hạnh : em yên lòng , vết thương không sao đâu anh sẽ
lo cho em , khi nào toán tiếp viện đến sẽ băng bó và tản thương em về
bệnh viện “ Tôi nói vậy nhưng biết chắc giờ này khó có thể tản thương
bằng trực thăng về Bệnh viện của Thị Xã chỉ trừ khi có sự may mắn .
Tôi chạy thật nhanh về phía toán lính đang cạnh người chỉ huy , Đại Uý
Vân đang ngồi bệt xuống hóc đá vẻ mặt khá mệt mỏi vì vết thương . Tôi
báo cho Đại Uý biết có bốn người dân bị thương nhẹ , trong đó có một
người con gái là người yêu của tôi trên đường đến Đại Quay thăm tôi thì
bị thương khi rời khỏi xe đò xuống dướng trốn đạn lạc .
Ông Đại Uý trố mắt nhìn tôi với vẻ vô cùng ngạc nhiên cho trường họp hy
hửu như thế này , ông ta hỏi thăm về thương tích của người con gái , và
như đồng cảm với sự lo âu của tôi , ông bảo : “ lát nữa cho y tá đưa
ngay về Chi Khu .”
Điều không may mắn đã đến với cuộc tình , và nhất là đối với người hậu
phương đã thực sự chứng kiến cảnh tượng chiến tranh xãy ra trực tiếp
đến bản thân mình chứ không còn là như trong lời văn, thơ hay tiếng
nhạc nói lên hằng ngày .
Tôi cũng không ngờ chính mình là kẻ trong cuộc cho một câu chuyện tình “
Không chết người trai khói lửa …… “ Chắc chắn câu chuyện tình như thế
này sẽ được tô đậm hơn màu sắc yêu thương ràng buộc nhau hơn , tôi
nghĩ miên man trong khi tiếng súng vẫn tiếp tục nổ .
Từ khi Đại Uý Vân bị thương , tinh thần của đơn vị tham chiến như có
phần khựng lại bởi vì Trung Đội Bộ Binh gặp phải sự chống trả mãnh liệt
. May mắn đoàn xe tiếp viện cũng vừa tiến đến , qua sự điều động của
ông Chi Khu Trưởng , hai trung đội tăng viện làm mủi dùi xuyên thủng
lưng chừng núi để bắt tay với toán ban đầu .
Chiếc xe Doge của toán Quân Y cũng theo sau đó vài phút và đến chổ
chúng tôi . , vài người lính Quân Y của Trạm Xá Chi Khu nhảy nhanh
xuống xe cùng với hai chiếc băng ca . Tôi chạy thật nhanh đến gặp người
Sĩ Quan Trợ Y của Chi Khu , Thiếu Uý Trung mà tôi vẫn thường đi uống cà
phê mỗi buổi sáng dưới chân đồi mỗi khi rãnh rỗi .
Báo cáo nhanh tình trạng bị thương của Đại UÝ Vân và hai người lính
khác , cùng với bốn người dân trong đó có người yêu của mình , và dĩ
nhiên phải gởi gấm để được săn sóc tận tình .
Thiếu Uý Trung gọi một người đến băng vết thươg cho Đại UÝ Vân , một
người khác tôi đích thân dẫn tới chổ Hồng Hạnh nằm và nhờ băng cho ngay .
Lần lượt tất cả những người bị thương đều được băng bó tạm thời . Đại
UÝ Vân không thể rời vùng chiến vì cần phải chỉ huy tổng quát , và vì
vết thương không đến nổi nguy hiểm .
Tôi nhờ Thiếu Uý Trung chở Hồng Hạnh về Chi Khu ngay bây giờ , cùng với
những người lính và ba người dân khác . Dĩ nhiên Má Hồng Hạnh cũng được
đi theo con gái . Tôi trấn an bà và Hồng Hạnh : “ Bác và em cứ về Căn
Cứ Đại Quay , chổ đó là nơi con đóng quân , về để cho họ săn sóc vết
thương , khi xong ở đây con sẽ về gặp Bác và em sau .”
Tôi bảo “ Bác chỉ cho con đồ đạt nào của Bác và em còn trên xe để mang
theo về căn cứ “ Bây giờ Bà Cụ mới nhớ ra là còn hành lý của mình .
Tôi dùng tình bạn của tôi với Thiếu Uý Trung để nhờ anh ta săn sóc vết
thương cho Hồng Hạnh kỷ càng trước khi chiếc xe Doge lăn bánh quay đầu
về Chi Khu . Chính lúc này lòng tôi mới nhẹ nhõm yên tâm mà lo cho việc
yểm trợ sốt sắng hơn .
Có cánh quân tiếp viện , lực lượng tấn công địch tiến nhanh hơn , những
chiếc xe đò và xe hàng chở bắp cải từ Đà Lạt về Sài Gòn , cũng như
những xe ngược chiều từ Sài Gòn lên Đà Lạt được cho rời địa điểm giao
tranh đã chạy gần hết .
Nắng đã tắt dần , nhất là giữa hai vách núi càng tối nhanh hơn , sương
xuống mỗi lúc một nhiều , Khí lạnh của miền núi thấm nhanh vào da thịt
len lén vào hồn một nổi buồn tự đâu ập tới .
Tôi đề nghị Đại UÝ Vân cho tiến chiếm mục tiêu càng nhanh càng tốt
trước giờ màn đêm buông xuống . Tôi sẽ bắn chận phía sau lưng địch quân
bằng vài chục tràng “ bắn hiệu quả “ khi người lính khinh binh đi đầu
báo cáo vị trí địch hiện tại ..
Tôi không ngờ có “ một bóng Hồng “ đang trong lửa đạn như vừa rồi , mà
lại là “ Bóng Hồng “ của tôi . Tôi tin rằng từ hôm nay em sẽ hiểu nhiều
hơn về đời lính và nhất là hiểu cuộc sống của tôi với những gian truân
và hiểm nguy rình rập bên mình . Tôi cũng tin rằng qua chuyến đi thăm
này và qua lần bị thương , tình yêu của nàng dành cho tôi sẽ sâu đậm
thêm hơn biết dường nào .
Màn đêm đã buông xuống hẳn trên vùng núi nổi tiếng nguy hiểm ở đây .
Loạt đạn Pháo Binh vừa bắn hiệu quả cũng chấm dứt tác xạ và lệnh của ông
Chi Khu Trưởng cho kéo những xác địch bị bỏ lại mà đồng bọn vừa tháo
chạy . Có tám thây áo quần đen đủi , rách tã tơi , đôi dép râu cũ mèm
như nhiều năm chưa được thay đổi trên từng cặp chân của những cái xác
được bộ Binh kéo ra ven đường .
Một kiếp người được kết thúc bằng sự hy sinh không ý nghĩa , Nhìn họ
tôi chợt thấy chạnh lòng , không biết giờ này thân nhân của họ làm sao
biết được họ đã vĩnh viễn nằm xuống ? Và tôi bỗng nghĩ đến tôi …
trong mai này.
Nguyễn Trãi
No comments:
Post a Comment