Người xưa có câu “Thánh nhân đãi
kẻ khù khờ”, người sẵn lòng chịu thiệt có thật là ngu ngốc không? Thực
ra người phải chịu một số thiệt thòi nhỏ, thường lại rất có phúc khí.
Câu chuyện về “chàng khờ” sau đây là một ví dụ.
Đời nhà Thanh có một người họ Mục sống
tại một thị trấn nhỏ. Họ Mục sinh ra vốn đã may mắn vì cha mẹ có của ăn
của để, tuy nhiên người này lại không sắc sảo nhanh nhẹn như bao người
khác. Khi cha mẹ mất đi, họ Mục được thừa hưởng gia tài kha khá. Hàng
xóm tính hay dòm ngó cứ nghĩ kiểu gì rồi cậu ấm ngờ nghệch này cũng
khuynh gia bại sản mà thôi, bởi có biết thế nào là làm ăn đâu! Vậy mà
không hiểu sao cửa tiệm của họ Mục vẫn kinh doanh rất tốt, lời lãi còn
nhiều hơn khi cha mẹ chưa qua đời.
Họ Mục tính khờ khạo nhưng tốt bụng,
luôn đối đãi với gia nhân trong nhà như anh em. Gặp người khốn khó đều
thiện tâm giúp đỡ. Tính tình họ Mục cũng vô tư, gặp ai cũng cười nói vui
vẻ và chẳng để ý gì tới những lời soi mói, chê bai của hàng xóm. Và
được cái họ Mục tuy không mấy thông minh nhưng lại rất khỏe mạnh, tư bé
đến lớn chưa bao giờ đau ốm gì nặng.
Một ngày nọ, có tin đồn rằng một người
làm trong nhà họ Mục treo cổ tự tử. Dân thị trấn nghe vậy, vốn đã ghen
tức với sự may mắn của họ Mục, vội vàng báo quan. Nhiều người chắc mẩm,
kiểu gì lần này họ Mục cũng sẽ gặp hạn, lại còn chưa nói đầu óc không
được thông thái, làm sao mà thoát!
Khi nha sai tới khám nhà họ Mục, quả
thật thấy một người nằm sóng soài trên mặt đất. Tuy nhiên vừa lúc pháp y
động vào để kiểm tra thi thể thì người hầu này đột nhiên động đậy rồi
ngồi bật dậy, khiến ai ai cũng hốt hoảng bất ngờ.
Người hầu vươn vai ngáp dài, vặn vẹo người rồi ngạc nhiên hỏi vì sao lại lắm nha sai, chòm xóm tụ tập bên cạnh vậy?
Nha sai bèn truy hỏi có phải người hầu
bị ép buộc chuyện gì đến nỗi phải treo cổ tự vẫn không? Nhưng người hầu
mỉm cười lắc đầu và bảo: “Tôi đang hạnh phúc thế này sao mà tự vẫn
được? Tôi chỉ là ngủ một giấc thật say để thả hồn mình ngắm nhìn bầu
trời trong xanh mà thôi”.
Nha sai thấy chẳng còn việc gì nữa nên
cáo từ về phủ. Còn dân trong trấn thì thầm với nhau để thắc mắc: “Họ Mục
nhìn khờ khạo ngốc nghếch như vậy mà sao lúc nào cũng gặp may thế nhỉ?
Gia nhân trong nhà cứ tưởng treo cổ tự vẫn mà cũng sống lại rồi mất trí
nhớ, thật khó tin quá”.
Tuy nhiên một thầy bói có mặt ở đó đã giải thích với mọi người rằng:
“Các vị không hiểu ngọn ngành câu
chuyện rồi. Họ Mục là người có Đức từ kiếp trước, sang kiếp này vẫn tích
Đức nên luôn được may mắn.”
Kiếp trước cậu ta cũng sống vô tư và độ
lượng, luôn sẵn lòng giúp đỡ người gặp khó, không bao giờ trách cứ bất
kỳ ai, luôn đối xử với mọi người như nhau không phân biệt sang hèn. Khi
bị bắt nạt hay lừa gạt, cậu ta cũng không trách cứ kẻ hại mình. Họ Mục
cũng chưa từng dối gạt ai bao giờ, trái tim luôn lương thiện và độ
lượng. Bởi vậy nên kiếp này được đầu thai vào nhà giàu có, vận may tới
tấp đến thăm là nhờ vào Đức.
Cho dù có chuyện gì xảy ra, họ Mục luôn
gặp hảo sự bởi tích nhiều Đức, từ đời trước cho tới tận đời này. Cậu ta
khờ khạo cũng là điều hay, bởi vì cho dù các vị có gièm pha, chê bai hay
làm gì đi chăng nữa, cậu cũng chẳng để tâm. Các vị nếu học được như cậu
ta, chắc chắn sẽ được may mắn”.
Nghe vị thầy bói nói xong, ai nấy đều im
lặng. Họ lúc ấy mới thấy rằng, họ Mục không hề khờ khạo, và câu nói
“Thánh nhân đãi kẻ khù khờ” quả thật đúng, tất cả đều do luật nhân quả
báo ứng mà ra.
Theo minhbao
No comments:
Post a Comment